🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi kết thúc giai đoạn ở cữ không lâu thì Đường Nguyệt Thư đã bắt đầu xử lý công việc của công ty.

Trong thời gian mang thai, cô không hoàn toàn gác lại chuyện công việc, bây giờ kỳ nghỉ thai sản đã gần hết, cô bắt đầu lên kế hoạch đi làm trở lại.

Trong thời gian cô nghỉ phép, trợ lý Khúc đã bồi dưỡng một trợ lý mới cho cô, người này còn trẻ hơn Đường Nguyệt Thư vài tuổi.

Nhưng giữa hàng lông mày của cô gái đó, có thể mơ hồ thấy được tham vọng giống như cô khi mới hơn hai mươi tuổi.

Bên cạnh cô không cần những người không có tham vọng.

Cho dù năng lực của người đó chưa đủ để xứng với tham vọng, chỉ cần làm tốt phần việc của mình, sự nghiệp trong tương lai cũng sẽ rộng mở.

Đường Nguyệt Thư vẫn chủ yếu làm việc online.

Bây giờ, cô con gái nhỏ đáng yêu của cô lúc nào cũng cần người ở bên cạnh không rời.

Cho dù ở bên ngoài cô là một bà chủ đầy quyền uy thế nào thì khi về đến nhà, cô cũng sẽ bị đứa trẻ loài người này nắm thóp.

Bạn nhỏ Hân Hân đang ở trong giai đoạn có thể khóc bất cứ lúc nào, ngủ bất cứ lúc nào, điều này khiến cặp vợ chồng lần đầu làm ba mẹ thỉnh thoảng phải cho con ngủ trong phòng ngủ của mình vào ban đêm. Hễ bé khóc, cả hai người đều tỉnh giấc ngay.

Sau đó sẽ dậy pha sữa và cho con bú.

Có một lần, em bé khóc vào giữa đêm khuya, Lâm Xuyên không tỉnh còn Đường Nguyệt Thư thì tỉnh trước. Cô bế con lên rồi gọi Lâm Xuyên dậy, đặt nhóc con mềm mại vào lòng anh.

Khi cô pha sữa xong và quay lại, em bé vẫn đang khóc, Lâm Xuyên nhẹ nhàng dỗ dành nhưng vô dụng, con gái anh đói rồi.

Sau khi Đường Nguyệt Thư thử nhiệt độ thấy vừa đủ, cô mới đưa bình sữa cho Lâm Xuyên. Vừa đút n*m v* vào miệng, cô bé lập tức im bặt.

Cô nhìn anh tựa vào đầu giường, dưới ánh đèn dịu nhẹ, cổ áo ngủ khẽ hé mở.

Đường Nguyệt Thư bỗng nói: “Anh như thế này trông giống mấy bà mẹ bỉm sữa phiên bản nam đó.”

Lâm Xuyên chỉ lớn hơn vợ mấy tuổi, lại không phải người không biết lướt mạng.

Vừa cho con bú, anh vừa ngẩng đầu nhìn Đường Nguyệt Thư: “Thì cũng chỉ là bà mẹ phiên bản nam của em thôi.”

“Em cũng muốn ăn không?” Lâm Xuyên đột nhiên hỏi.

Ăn… cái gì cơ?

Sữa hả?

Đường Nguyệt Thư khựng lại một chút. Thật ra, đây là lần đầu tiên sau khi cô sinh con mà Lâm Xuyên nói một câu có tính ám chỉ như vậy với cô.

“Không ăn thì lại đây nghỉ ngơi đi.” Lâm Xuyên nói tiếp.

Thật ra trẻ nhỏ như vậy ăn không nhiều, đợi đến khi em bé mềm mại thơm thơm kia ăn no rồi, Lâm Xuyên đặt bé trở lại trong nôi.

Cô bé ăn no rồi lại ngủ tiếp, không quấy khóc nữa.

Sau khi rửa bình sữa xong, Lâm Xuyên quay lại. Lúc anh lên giường, Đường Nguyệt Thư vẫn chưa ngủ. Lâm Xuyên nghiêng người ôm trọn lấy cô, hơi thở của anh phả vào cổ cô, sau đó anh nhẹ nhàng hôn mấy cái lên nơi đó.

Anh chỉ hôn vài cái rồi dừng lại, sau đó nói: “Anh đã đặt lịch phẫu thuật rồi.”

Đường Nguyệt Thư ngẩn người, cô quay đầu nhìn anh.

Lâm Xuyên mỉm cười, nói với cô đó là ca phẫu thuật gì.

“Chúng ta đã nói trước là chỉ sinh một đứa thôi, đúng không?”

Anh không muốn sau này mỗi lần mặn nồng lại phải đi tìm xem dụng cụ tránh thai được cất ở trong ngăn tủ nào.

Ở một mức độ nào đó, sự tự giác của Lâm Xuyên vượt xa rất nhiều người đàn ông khác.

Chăm con là chuyện không thể qua loa. Ban ngày Lâm Xuyên đi làm, Đường Nguyệt Thư làm việc tại nhà, phần lớn thời gian đều là bảo mẫu chăm bé.

Tất nhiên, trong một ngày, Đường Nguyệt Thư vẫn thường xuyên đến ôm lấy con gái đáng yêu của mình.

Qua chuyện này, cô nhận ra rằng khi trong nhà có nhiều “đứa con” thì muốn đối xử công bằng với tất cả cũng cần có kỹ thuật.

Mỗi lần ôm bạn nhỏ Hân Hân xong, dưới chân cô thường sẽ có hai chú mèo nhỏ đang quẩn quanh.

Đường Nguyệt Thư ôm cả hai chú mèo vào lòng, vừa v**t v* vừa nói chuyện với chúng.

Hai bé mèo: “Meo meo…”

Bây giờ, trong nhà thường xuyên vang lên tiếng khóc của em bé và tiếng kêu “meo meo” của hai chú mèo, nhưng hễ đứa bé loài người vừa cất tiếng khóc, hai bé mèo sẽ lập tức im lặng một cách kỳ lạ.

Thỉnh thoảng thì chúng lại đứng bên cạnh nôi, nhìn chằm chằm vào em bé. Có lúc không chịu nổi tiếng khóc chói tai, chúng liền chạy ra vườn điên cuồng chơi đùa.

Có lần bảo mẫu đang pha sữa, em bé nằm trên giường bỗng nhiên khóc oa oa không ngừng, Sunny không chịu nổi nữa, nó liền nhảy lên và đứng bên mép giường nhìn bé, cái đuôi to mềm mại không ngừng ve vẩy thể hiện sự bất mãn. Không ngờ đứa trẻ loài người đột nhiên vươn tay túm lấy cái đuôi ấy.

Điều kỳ lạ là, ngay khoảnh khắc em bé nắm được đuôi của nó, cô bé không còn khóc to nữa mà âm thanh ấy dần chuyển sang những tiếng nức nở khe khẽ.

Mèo: “…”

Sau đó, bảo mẫu mới đến giải cứu cho một chú mèo nhỏ đáng thương.

Ban đầu Đường Nguyệt Thư không biết mèo nhà mình lại có thể dỗ được em bé, cho đến một lần bắt gặp được. Khi cô nhẹ nhàng gỡ đuôi mèo ra khỏi tay con gái thì thấy Sunny ấm ức cuộn người trong lòng cô làm nũng, như thể đang “kể khổ” với cô rằng nó đã vì cái nhà này mà lo đến bạc lông.

Giờ đây, Sunny càng lớn càng tròn trịa và đáng yêu.

Khi con gái được ba tháng tuổi, Đường Nguyệt Thư bay trở lại Bắc Kinh để làm việc, để con gái ở lại Hong Kong cho ba bé chăm sóc cùng với “anh mèo” và “chị mèo”.

Nói đến chuyện này, trước kia vợ chồng bà Trần từng rất muốn có cháu, còn nói với con trai rằng sau khi sinh cháu ra, họ có thể trông giúp. Nhưng sau này nghĩ thông suốt, họ cảm thấy con cháu tự có phúc của con cháu, có thể cho tiền, cũng có thể sắp xếp người, nhưng cái khổ của việc tự tay trông cháu thì họ xin miễn.

Kết quả là, sau khi cháu gái ra đời, cứ cách ba hôm lại thấy hai ông bà chạy đến ôm hôn rồi nựng cháu.

Sau khi Đường Nguyệt Thư quay về Bắc Kinh đi làm, ban ngày Lâm Xuyên cũng bận rộn với công việc, nên hai ông bà nội thường xuyên đến nhà chơi với cháu cả ngày cho đến khi con trai tan sở.

Ở Bắc Kinh, sau khi trở lại công ty, Đường Nguyệt Thư bắt đầu làm việc như bình thường. Tuy vậy, vì cô đã nghỉ thai sản một thời gian khá dài, nên khi trở lại khó tránh khỏi việc cảm xúc có hơi lẫn lộn.

Sau khi tan làm, cô gọi video cho chồng để xem con gái và hai bé mèo.

Cuối tuần lại bay về Hong Kong chăm sóc con gái.

Dù sao đi nữa, đứa bé này cũng là do cô mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra, còn tự tay chăm sóc suốt ba tháng, làm sao mà cô có thể không nhớ con gái được?

Có lúc buổi tối gọi video xong, cô lại thấy hơi buồn.

Cũng không rõ có phải vì sau sinh nên hormone thay đổi, khiến cô dễ xúc động hay không.

Khi bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân được khoảng bốn tháng tuổi, cô bé đã là một đứa trẻ loài ngoài cực kỳ xinh xắn và đáng yêu.

Cô bé cũng hoạt bát hơn nhiều so với lúc mới chào đời.

Buổi tối thứ bảy, Đường Nguyệt Thư cùng Lâm Xuyên quay về sau khi tham dự một buổi tiệc xã giao, tuy cô đi cùng Lâm Xuyên với tư cách là bạn đồng hành của anh nhưng mọi người đều biết họ là vợ chồng.

Lúc về đến nhà đã khá muộn, trong nhà rất yên tĩnh, bảo mẫu và em bé đều đã đi ngủ rồi.

Hai vợ chồng Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều tự giác hạ thấp tiếng bước chân khi đi lại trong nhà. Tuy có thể chỉ là cảm giác tâm lý, nhưng họ thực sự lo lắng chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể khiến con gái thức giấc.

Cả hai đều đã uống chút rượu, vừa vào phòng ngủ, đèn còn chưa kịp bật, Lâm Xuyên đã đè Đường Nguyệt Thư lên cánh cửa rồi hôn cô.

Nụ hôn trong men say trở nên mãnh liệt một cách lạ thường.

Hai cơ thể dính chặt lấy nhau, cách một lớp quần áo mà vẫn nghe được hơi thở dồn dập trong bóng tối.

Trong lòng Đường Nguyệt Thư dâng lên một cảm giác hơi căng thẳng khó diễn tả thành lời, Lâm Xuyên bế cô đi thẳng vào phòng tắm.

Cô cảm thấy lớp trang điểm trên mặt bắt đầu khó chịu, son môi cũng bị Lâm Xuyên hôn đến nỗi lem nhem. Thế là Lâm Xuyên đành phải đứng bên cạnh chờ cô tẩy trang. Cô không cho anh giúp vì chê anh làm chậm.

“…”

Khi mở vòi sen, hơi nước lập tức bao trùm cả không gian.

Sau một nụ hôn khá dài, Đường Nguyệt Thư thở d.ốc, nụ hôn của Lâm Xuyên dần dần di chuyển xuống dưới.

“Đừng căng thẳng.” Lâm Xuyên dịu dàng trấn an cô.

Sinh con không thể không để lại chút ảnh hưởng nào lên cơ thể người phụ nữ, cho dù nhìn chung vóc dáng của Đường Nguyệt Thư đã gần như hồi phục như trước khi mang thai, nhưng vết mổ kia vẫn để lại một đường sẹo nhạt nhòa.

Đã rất lâu rồi họ chưa thân mật như thế này.

Lâm Xuyên quỳ một gối trước mặt cô, nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống vết sẹo ấy, cảm giác ướt át chầm chậm lướt trên da thịt. Nụ hôn của anh như mang theo cả tình yêu nồng nhiệt và nỗi xót xa. Anh dừng lại ở đó, nhẹ nhàng áp lên làn da cô.

Ở tư thế này, Đường Nguyệt Thư cúi mắt xuống nhìn anh từ trên cao, bàn tay cô khẽ vuốt mái tóc anh, hành động này như đang khích lệ anh, lại như đang tự an ủi chính mình.

Không hiểu vì sao, mỗi khi Lâm Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô, Đường Nguyệt Thư lại cảm thấy tim mình khẽ run lên. Rõ ràng cả hai vẫn chưa làm gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ như đang cam tâm tình nguyện “phục tùng” của anh, cô đã thấy thỏa mãn trong lòng.

Thời gian trôi qua từng chút một, Đường Nguyệt Thư không biết mình đã nhắm mắt rồi lại mở ra bao nhiêu lần, Lâm Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế ấy, giữ chặt lấy chân cô không chịu buông ra.

Nước mắt sinh lý trào ra, chẳng rõ đó là nước từ vòi sen chảy xuống hay là nước mắt của cô.

Lâm Xuyên hoàn toàn không để ý đến lời cô nói.

Phải rất lâu sau anh mới đứng dậy, đỡ lấy Đường Nguyệt Thư và bắt đầu “bữa chính” của mình.

Trong suốt khoảng thời gian kể từ khi cô mang thai đến lúc sinh con, anh thật sự đã phải kìm nén quá lâu.

Trong cơn mơ màng, Đường Nguyệt Thư dường như nghe thấy tiếng khóc của con. Cô đấm nhẹ vào ngực anh, thở hổn hển nói: “Hình như con đang khóc.”

Lâm Xuyên cúi xuống hôn cô: “Em nghe nhầm rồi, nếu thật sự khóc thì chúng ta ở đây cũng không nghe được.”

Ý anh muốn nói là cho dù con có khóc thì cũng đã có người trông, không cần lo lắng.

“Em đừng chỉ lo cho con, cũng phải lo cho anh nữa chứ.” Lâm Xuyên nói.

Rất khó để miêu tả khoảng thời gian “thanh tâm quả dục” của Lâm Xuyên đã trôi qua như thế nào. Anh tập gym lâu năm, chế độ ăn uống và sinh hoạt đều điều độ, cơ thể cũng rất khỏe mạnh.

Anh cũng là người có nhu cầu.

Cuối cùng Đường Nguyệt Thư cũng không thể thốt nên lời, cơ thể cô còn thành thật hơn cả lý trí.

“Cục cưng giỏi lắm.” Anh ôm cô.

Dạo gần đây, hai chữ “cục cưng” đều được Đường Nguyệt Thư dùng để gọi con gái, bây giờ bị anh gọi như thế, cô cảm thấy xấu hổ đến mức nói không nên lời.

Sau khi kết thúc, Lâm Xuyên bế cô về giường, còn anh thì xoay người đi vào phòng tắm dọn dẹp một chút.

Lúc này, ngay cả bóng lưng của anh cũng toát ra một vẻ thoả mãn không thể che giấu.

***

Bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân lớn lên trong sự đồng hành của hai anh chị mèo của mình.

Lúc đầu, cô bé còn nhỏ hơn cả hai chú mèo. Ba mẹ cô bé đã chụp cho cô bé rất nhiều ảnh chung với chúng từ khi cô bé mới chào đời.

Từ khi chào đời, cô bé đã được cưng chiều hết mực.

Một phần là vì cô bé quá đáng yêu, phần khác là vì cô bé là đứa con được ba mẹ quyết định sinh ra khi họ đủ yêu thương nhau và đủ mong đợi.

Từ lúc cô bé biết ngẩng đầu, lật người cho đến đạp chân, tất cả những khoảnh khắc ấy đều được ghi lại rất tỉ mỉ.

Khi Hân Hân được bảy tháng, cô bé đã biết ngồi dậy. Ông bà nội ở bên cạnh cầm điện thoại quay lại cảnh cháu gái mũm mĩm đáng yêu đang ngồi.

Hai bé mèo cũng rất thích cô bé.

Có lúc bị cô bé túm lông đau cũng không cắn hay cào lại. Phải đợi đến khi Lâm Xuyên hoặc Đường Nguyệt Thư thấy được, bước đến cầm lấy nắm tay nhỏ của con gái, dạy cô bé phải dịu dàng với mèo.

Nhưng Sunny và Happy cũng không thoát được việc bị dạy bảo.

“Con bé nắm lông hai đứa đau thì hai đứa phải chạy ra chỗ khác chứ, ngốc nghếch đứng đấy chịu trận làm gì?”

Hai bé mèo: “Meo?”

Đường Nguyệt Thư thấy hơi đau đầu, hiện tại đang là giai đoạn cả mèo lẫn người đều không nghe hiểu tiếng người.

Trên mạng nói mèo biết kính già yêu trẻ, xem ra là thật. Chẳng hiểu vì sao mà hai đứa nhỏ này cứ thích chạy đến bên cạnh cô bé Đường Tĩnh Hân.

Đôi khi, bị túm đau thì chúng sẽ kêu “meo meo” như đang mách với Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên. Nhưng hai người có thể làm được gì? Ở độ tuổi này, trẻ con có bị mắng cũng đâu nhớ được.

Khi con gái được tám tháng, cô bé đã biết bò. Niềm h.am mu.ốn khám phá thế giới của cô bé trỗi dậy mãnh liệt không thể cản được. Có mấy lần, chỉ cần không để ý một chút là cô bé đã bò theo mèo ra đến cửa, hướng ra phía khu vườn.

Sau đó bị ba bế về.

Muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài cũng được, nhưng đó phải là trong lúc được người lớn bế theo.

Gần được mười tháng tuổi, cái miệng nhỏ của cô bé bắt đầu mấp máy, có thể phát ra một số âm tiết. Cô bé sắp biết nói rồi.

Thỉnh thoảng, người lớn trong nhà lại dạy cô bé gọi “ba”, “mẹ”, hoặc “ông”, “bà”.

Sau đó, có một hôm Đường Nguyệt Thư đang ở Bắc Kinh gọi video với Lâm Xuyên. Anh vừa bế cô con gái mũm mĩm, vừa nói chuyện với vợ. Trong khung hình, đôi khi còn thấy cái đuôi bông xù của Happy lướt qua, trông chẳng khác nào một cây gậy trêu mèo, thu hút sự chú ý của cô bé.

Đôi mắt tròn xoe của cô bé dõi theo cái đuôi mèo đung đưa.

Phần lớn thời gian đều là Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư trò chuyện.

Trong lúc cô vẫn đang nói với anh về chuyện muốn mua một vài món đồ cho con gái, thì bỗng nhiên cô nghe thấy ở đầu bên kia, cô bé gọi cô một tiếng “mẹ”. Giọng nói rất nhẹ, như là thì thầm, nhưng Đường Nguyệt Thư nghe rất rõ.

“Con bé vừa gọi em là mẹ đúng không?”

Lâm Xuyên cười: “Ừ, con gọi mẹ rồi.”

Anh cúi đầu nhìn con gái, để cô bé lại gần màn hình hơn: “Ngoan, gọi mẹ thêm một lần nữa nhé.”

Thế là cô bé ngoan ngoãn nhìn vào camera, hào hứng gọi thêm mấy tiếng “mẹ”.

Có lẽ cô bé vẫn chưa hiểu tiếng gọi đó có ý nghĩa gì, nhưng chỉ một âm thanh ấy thôi cũng dễ dàng khiến trái tim của hai người lớn dâng trào sự xúc động.

“Anh dạy con hả?” Đường Nguyệt Thư hỏi.

Lâm Xuyên đáp: “Anh cũng dạy con gọi ba rồi, nhưng hình như con vẫn chưa học được.”

Con gái của họ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mẹ ở phía bên kia màn hình, chốc chốc còn vẫy bàn tay nhỏ xíu định chạm vào mẹ, nhưng bị ba ngăn lại.

Bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân đã đến độ tuổi biết nhận mặt người. Cô bé vốn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nhưng giống như đa số những đứa trẻ khác, cũng có bản năng phụ thuộc vào ba mẹ.

Sau khi Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy, con gái họ liền òa khóc một trận vì không thấy mẹ nữa. Lâm Xuyên phải dỗ dành cô bé một hồi thì cô bé mới nín khóc. Sau đó, anh gửi cho vợ một tấm hình chụp lại cảnh cô bé đã ngủ thiếp đi nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn vết đỏ au, rõ ràng là vừa khóc xong không lâu.

Bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân bắt đầu bước vào giai đoạn biết nhận người và bám ba mẹ.

Tuy dỗ được con gái ngủ rồi, nhưng quả thật lúc con khóc trông cũng rất đáng thương.

Đường Nguyệt Thư nhìn mà cảm thấy tim mình như bị ai véo nhẹ, đau âm ỉ.

Ở một mức độ nào đó, câu nói “Trẻ con có thể níu giữ trái tim ba mẹ” quả thật rất đúng.

Ví dụ như bình thường khi Lâm Xuyên đi làm vào buổi sáng, nếu con gái dậy sớm và phát hiện ra ba chuẩn bị ra khỏi cửa thì sẽ òa lên khóc một trận.

Nhưng trong cuộc sống của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên không thể chỉ có mỗi con cái, mục tiêu của việc họ đi làm cũng là để tạo cho con gái một môi trường trưởng thành tốt hơn.

Những lúc như vậy, việc trong nhà có nuôi mèo thực sự rất quan trọng.

Dù Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên có phải ra ngoài đi làm thì “anh chị mèo” của cô bé vẫn luôn ở bên cạnh.

Chỉ có điều, bây giờ bạn nhỏ Hân Hân đang rất hiếu động, ngày nào cũng lôi kéo hai anh chị mèo cùng nghịch ngợm khắp nơi.

Mặc dù mèo kính già yêu trẻ, nhưng quả thật cũng có lúc mèo cảm thấy phiền.

Thế nên, thỉnh thoảng sẽ thấy cảnh hai chú mèo Sunny và Happy đang chơi trò trốn tìm với một đứa trẻ loài người bò lạch bạch khắp nhà.

Đến khi cô bé bò mệt rồi thì sẽ ngủ ngay.

Cũng xem như là một cách hiệu quả để tiêu hao năng lượng của trẻ nhỏ.

Sau sinh nhật một tuổi của con gái, vào dịp Quốc tế Thiếu nhi, Lâm Xuyên đưa con gái bay đến Bắc Kinh để thăm mẹ. Khi máy bay hạ cánh thì trời đã tối, hình như Đường Nguyệt Thư còn đang tham dự một buổi tiệc xã giao nên cô đã nhắn cho anh biết địa điểm của mình.

Thế là Lâm Xuyên bế con gái đi đón vợ. Trên đường đi, bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân vẫn đang ngủ, không lâu sau khi xe dừng lại thì mới tỉnh dậy.

Đây là lần đầu tiên cô bé đến một nơi xa lạ như vậy. Tất nhiên, có lẽ cô bé vẫn chưa có khái niệm rõ ràng về thế giới bên ngoài.

Vì vẫn đang nằm trong vòng tay ba nên cô bé không khóc, cũng không quấy.

Khi Đường Nguyệt Thư cùng đối tác bước ra, điều cô nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh chồng mình đang bế con gái đứng đợi bên đường.

Lâm Xuyên vẫn đẹp trai như mọi khi, khí chất trên người anh không thể che giấu được. Nếu không phải vì anh đang bế con gái thì e là đã có người chủ động tiến lại bắt chuyện.

Từ anh toát lên dáng vẻ của một người đàn ông thành đạt không thiếu tiền.

Nhưng việc bế theo một đứa trẻ nhỏ xíu lại càng khiến tỉ lệ người khác ngoái đầu nhìn anh tăng lên rõ rệt.

Phải biết rằng, tổ hợp “ông bố đẹp trai và em bé đáng yêu” có sức sát thương cực kỳ mạnh.

Không chỉ Đường Nguyệt Thư nhìn thấy chồng mình, mà cả nhân viên của cô lẫn đối tác cũng đều nhìn thấy cảnh tượng ấy. Những người xung quanh bắt đầu trêu ghẹo vài câu, ai cũng nói “Sếp Đường thật có phúc”.

Sau khi chào tạm biệt mọi người, Đường Nguyệt Thư băng qua đường, đi về phía hai ba con.

Cô đi giày cao gót, mặc một chiếc váy dài màu trắng được thêu chỉ vàng hình bươm bướm, hôm nay cô uốn xoăn tóc. Cô bước từng bước đi đến, dáng vẻ uyển chuyển quyến rũ.

Lâm Xuyên cứ thế ngây người nhìn vợ mình vài giây.

Người đã bước tới trước mặt anh rồi.

“Không phải em bảo anh chờ ở nhà sao? Sao anh lại bế con đến đây rồi?” Đường Nguyệt Thư vừa nói chuyện với chồng, ánh mắt đã hướng sang đứa con gái đáng yêu của mình. Sau đó, cô đưa tay ra đón lấy con.

Bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân ngoan ngoãn không khóc cũng không quấy, sau khi nhận ra mẹ thì lập tức để mẹ bế.

Bình thường cô bé được cho bú sữa và ăn dặm rất đầy đủ, nên vừa tròn một tuổi thì đã là một cô bé mũm mĩm và đáng yêu đến mức như có bong bóng hạnh phúc bay lên.

“Con gái nói nhớ em.” Lâm Xuyên nói.

Sau đó, anh nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Anh cũng vậy.”

Lâm Xuyên cúi đầu, khẽ chạm môi lên môi Đường Nguyệt Thư, sau đó mở cửa xe để hai mẹ con cô lên trước.

Lần đầu tiên bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân đến Bắc Kinh, tin tức cô bé có mặt ở đây vừa xuất hiện, cô bé lập tức trở thành “mô hình nhỏ” được mẹ dẫn theo ra ngoài xã giao.

Mấy cô chú là bạn của mẹ đều tranh nhau đến chơi với cô bé.

Rất nhiều người đến v**t v* khuôn mặt nhỏ của Hân Hân, chỉ cần không làm cô bé khó chịu thì cô bé sẽ không khóc. Có mẹ ở ngay bên cạnh, cô bé chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn người lạ.

Với gương mặt đáng yêu như vậy, đúng là không ai có thể cưỡng lại được.

Người lớn chỉ ghét kiểu trẻ con khóc lóc ầm ĩ không đúng lúc, không hề chán ghét một cô bé vừa ngoan ngoãn lại chẳng sợ người lạ như thế này.

“Dễ thương quá, muốn bắt cóc luôn quá đi!” Có người vỗ đùi nói rồi bắt đầu nghĩ đến mấy điều trong luật hình sự.

Sau đó, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên dẫn con gái về nhà họ Đường, cho cô bé gặp ông ngoại.

Thật ra, trước đó không lâu sau khi Đường Nguyệt Thư sinh con, lão Đường đã từng đến Hong Kong một chuyến. Là ông ngoại, ông đến để mang quà cho cháu, mà cũng không chỉ là quà cho em bé.

Bên nhà họ Lâm, từ ông cụ đến ba mẹ của Lâm Xuyên đều đã gửi tặng nhiều món đồ rất giá trị sau khi Đường Nguyệt Thư sinh. Là ba ruột, tất nhiên lão Đường cũng không thể làm ngơ.

Đối với lão Đường, thứ đáng giá nhất chính là sản nghiệp của nhà họ Đường – Tập đoàn Đường thị, nhưng bao năm nay ông đâu chỉ biết giữ khư khư lấy tập đoàn đó. Lần này ông cũng tặng cho Đường Nguyệt Thư những tài sản khác.

Ông không hề keo kiệt, thậm chí còn rất hào phóng.

Chỉ là chuyện Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên quyết định để con gái mang họ Đường khiến lão Đường có hơi ngạc nhiên.

Ông từng hỏi riêng Đường Nguyệt Thư rằng mọi người bên nhà họ Lâm có ý kiến gì không.

Đường Nguyệt Thư chỉ thản nhiên đáp: “Có ý kiến. Vậy thì sao?”

Lão Đường nghẹn lời một lúc lâu.

Nhưng nghĩ lại thì hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì thật. Người lớn bên đấy có không vui thì sao? Chẳng lẽ ép hai đứa ly hôn à?

Lão Đường thầm nghĩ, ngay cả ông là ba ruột mà còn chẳng quản nổi con gái, liệu nhà chồng của nó quản nổi sao?

Lần này lại được bế cháu ngoại sau hơn một năm, cô bé được nuôi đến trắng trẻo bụ bẫm và đáng yêu. Vì đang trong độ tuổi bi bô tập nói, cô bé vừa gọi một tiếng “ông ngoại” đã khiến lão Đường cười đến không khép được miệng.

Ông không biết bản thân thật sự cảm thấy thế hay chỉ thuận miệng nói ra, nhưng sau một lúc bế cháu, ông đột nhiên thốt lên một câu: “Trông giống hệt con hồi còn nhỏ đấy.”

Lúc lần đầu được làm ba, ông cũng từng rất nâng niu con gái.

Tranh thủ thời gian Đường Nguyệt Thư bế con qua chơi, lão Đường đã lì xì cho cháu ngoại một phong bao siêu to và siêu dày.

Không biết nhà người khác thế nào, nhưng Đường Nguyệt Thư đã nếm được cảm giác của việc “sinh con gom tiền”.

Bé Thần Tài nhỏ này đúng là biết kiếm tiền thật.

Đường Nguyệt Thư cùng chồng con ở lại Bắc Kinh một thời gian. Sau đó, vì công việc nên Lâm Xuyên phải quay về Hong Kong trước, tạm thời để con gái ở lại với mẹ.

Hai vợ chồng thuê bảo mẫu riêng để chăm sóc cho cô bé.

Cô bé rất bám ba mẹ. Buổi tối, mỗi lần Đường Nguyệt Thư tan làm về nhà, cô đều ôm con gái vào lòng mà hít hà mãi không buông

Nhưng sau một thời gian sống chung với mẹ, bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân lại bắt đầu nhớ hai “anh chị mèo” ở nhà.

“…”

Cũng không uổng công hai bé mèo Sunny và Happy ở nhà vẫn luôn chăm chỉ trông em gái giúp ba mẹ.

Về sau, Lâm Xuyên nói với Đường Nguyệt Thư rằng, từ lúc Hân Hân không còn ở nhà bên Hong Kong, ngày nào hai bé mèo này cũng nhảy lên nhảy xuống đi tìm đứa trẻ loài người.

Có lúc, chúng còn chui cả vào trong nôi em bé để nằm.

Ba bé con này đúng là đang sống trong mối quan hệ yêu thương hai chiều ngọt ngào luôn rồi.

Đường Nguyệt Thư ôm con gái trong lòng, vừa trêu vừa khẽ dỗ dành: “Chờ thêm một thời gian nữa rồi ba đưa anh trai và chị gái sang đây chơi với con nhé, được không nào?”

Cô bé bật cười khúc khích.

Dễ thương không chịu được.

Đến Tết Trung Thu, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đưa con gái về nhà cũ ăn Tết. Tuy ông cụ vẫn có chút ý kiến với chuyện hai vợ chồng đặt tên cho con gái, nhưng bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà. Cô bé đã hơn một tuổi rồi, dáng vẻ tròn trĩnh đáng yêu, còn cười toe toét với ông cụ, hàm răng còn chưa mọc đủ nhưng đã dễ dàng chinh phục được trái tim của ông cụ.

Chưa kể khi ở nhà, hai vợ chồng đã dạy con gái gọi “cụ cố” từ trước nên khi cô bé gọi một tiếng, ông cụ đã lập tức tan chảy.

Trẻ nhỏ thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.

Ai mà không thích một đứa bé hay cười cơ chứ?

Ngay cả mấy anh họ của cô bé cũng rất thích, đến nỗi con trai của anh họ Lâm Xuyên còn chạy đi hỏi mẹ mình xem có thể sinh cho mình một cô em gái không.

Kết quả là, người chị dâu đang duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa với Lâm Thần đã dịu dàng đáp lại rằng, tại ba của cậu nhóc vô dụng nên cô ấy không sinh được em gái cho cậu nhóc.

Lâm Thần: “…”

Nói đến chuyện này, vào khoảng thời gian đó, Đường Nguyệt Thư cũng tranh thủ trò chuyện với chồng mình một chút về chuyện vợ chồng Lâm Thần bằng mặt không bằng lòng hình như còn từng lên báo. Chị dâu họ đối xử với đàn ông bên ngoài cũng hào phóng chẳng kém gì anh họ, thậm chí còn “ăn chơi” kín đáo và sạch sẽ hơn anh ta nhiều.

Trước đó, chị dâu họ đang qua lại với một cậu trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi nhưng chắc là bị Lâm Thần chen ngang nên mối quan hệ đó cũng kết thúc. Chị dâu còn chủ động đưa cho cậu ta một khoản phí chia tay.

Hành động này đã khiến chồng cô ấy càng tức giận.

Nghe nói trước đây Lâm Thần thích chơi bời, chẳng mấy khi chịu về nhà, luôn nghĩ rằng vợ mình là kiểu người ngoan ngoãn hiểu chuyện, ở nhà luôn chuyên tâm nuôi dạy hai đứa con trai. Sau này mới biết, không phải người ta không chơi, mà ngược lại còn chơi rất kín đáo.

Nhưng hiện tại, nhìn bề ngoài thì dường như hai người họ vẫn khá hòa thuận.

Trong một gia tộc đông người, kiểu người nào cũng đều có thể có.

Sau Tết Trung Thu, đứa trẻ loài người và hai chú mèo cũng theo Đường Nguyệt Thư quay về Bắc Kinh và đón mùa đông năm nay ở đó.

Sau khi biết đi, bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân đã không còn thỏa mãn với việc chỉ ngồi yên một chỗ nữa, cô bé bắt đầu dẫn theo hai chú mèo đi khắp nơi khám phá.

Cũng trong năm đó, lần đầu tiên cô bé được thấy tuyết ở ngoài đời thật, tuy rằng có lẽ chính cô bé cũng không nhớ nổi chuyện xảy ra khi chưa đầy hai tuổi.

Nhưng từng ngày trôi qua, cô bé dần lớn lên, bắt đầu biết gọi tên hai chú mèo Sunny và Happy, rồi gọi chúng là anh trai và chị gái.

Thỉnh thoảng lúc ngủ trưa, hai chú mèo còn chen nhau ngủ cùng cô bé.

Vào mùa đông, cô bé được mọi người mặc cho nhiều lớp quần áo, đến nỗi trông như một cục bông tròn xoe, vừa dễ thương vừa ấm áp.

Vì có cô bé ở nhà nên nhà của Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên ở Bắc Kinh cũng thường xuyên có khách ghé chơi. Người bác cả không mấy đáng tin của cô bé cũng là một trong số đó.

Đường Thước Diễn sống gần đó, các cô giúp việc trong nhà Đường Nguyệt Thư đều quen mặt anh ta. Mỗi lần rảnh rỗi, bất kể ba mẹ của cô bé có ở nhà hay không, anh ta cũng hay đến để bế cháu.

Ban đầu, bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân vẫn chưa quen với bác mình, bây giờ thân rồi nên ngày nào cũng gọi “bác ơi” bằng chất giọng non nớt và dễ thương, ai mà chịu nổi được chứ?

Đường Thước Diễn vẫn chưa kết hôn, nhưng gần đây đang bị thất tình.

Anh ta phải lòng một cô gái nhỏ hơn mình tám tuổi, nhưng người ta lại thích trai trẻ, hay nói thẳng là anh ta sinh ra quá sớm.

Cô gái đó chê anh ta già.

Đối với một người đàn ông trưởng thành và đam mê thể thao, biết chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, nhìn chẳng khác gì thanh niên ngoài hai mươi thì đây đúng là một cú sốc lớn.

Nhưng cậu Đường xưa nay đâu phải người dễ bỏ cuộc, thế là anh ta tiếp tục theo đuổi.

Anh ta nắm rõ những chiêu thức theo đuổi con gái, cũng hiểu các chi tiết cần chú ý, tiền nên chi thì vẫn phải chi, quả nhiên cuối cùng cũng khiến đối phương rung động.

Người ta có tình cảm với anh ta hay không, chẳng lẽ anh ta lại không biết sao?

Buổi hẹn cuối cùng, hai người còn có với nhau một nụ hôn lên má, lúc đưa cô gái đó về nhà thì mọi chuyện vẫn còn rất bình thường.

Nhưng sang ngày hôm sau, cô gái đó lại gửi cho anh ta một đoạn tin nhắn dài, đại khái muốn nói rằng đúng thật là cô ấy có thích anh ta nhưng vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng mình. Ngoài chuyện để ý đến việc anh ta lớn tuổi, cô ấy còn rất để tâm đến quá khứ tình trường phức tạp của anh ta, nên bây giờ muốn dừng lại kịp thời để tránh sau này bị tổn thương.

Những chuyện ong bướm thời trẻ mà Đường Thước Diễn từng vướng phải cuối cùng lại quay về như một chiếc boomerang, đánh trúng anh ta ngay lúc anh ta bắt đầu muốn nghiêm túc.

Sau khi gửi đoạn tin nhắn đó, cô gái đó xóa sạch và chặn hết tất cả những phương thức liên lạc với anh ta.

“…”

Tất nhiên trong chuyện này, Đường Thước Diễn cũng không oan ức gì. Anh ta đúng thật là một gã đàn ông tồi, một người rất phức tạp. Anh ta biết cách bảo vệ người bên cạnh, nên những người từng hẹn hò với anh ta đều không thể nói anh ta tệ, nhưng thực tế là đã rất lâu rồi anh ta không nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Hơn nữa, anh ta cũng có một số mối quan hệ không xuất phát từ tình yêu. Nói thẳng ra, nếu anh ta là một nhân vật trong tiểu thuyết thì kiểu người như anh ta chắc chắn sẽ bị ném đá.

Nói khó nghe một chút, người ta thấy anh ta “bẩn”.

Đường Thước Diễn ôm lấy cô cháu gái chưa đầy hai tuổi rồi khóc lóc than vãn: “Hân Hân à, vẫn là cháu tốt nhất. Chẳng có ai chịu để ý đến bác, họ toàn chê bác là ẻo lả, chỉ có cháu là chịu chơi với bác thôi.”

Cô bé nghe mà không hiểu bác mình đang lải nhải cái gì.

Ở độ tuổi rất cần người ở bên bầu bạn, mà ba mẹ lại không thể lúc nào cũng ở cạnh, người bác này lại khá quen mặt, sẵn sàng đến trông cháu thì đúng là chuyện tốt.

Đường Nguyệt Thư có loáng thoáng nghe được chuyện của anh họ, nhưng đó cũng là việc riêng của anh ta. Chuyện tình cảm là đôi bên tự nguyện, người ta thấy khó chấp nhận thì biết làm sao được?

Nhiều nhất thì cô cũng chỉ nghe anh ta than thở vài câu trong bữa cơm mà thôi.

Sau khi bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân học được cách nói chuyện, cả căn nhà thường xuyên vang lên giọng nói lanh lảnh của cô bé.

Cô bé nói chuyện với cô giúp việc chăm sóc mình, hoặc là thì thầm với hai chú mèo.

Mùa đông, bé được bọc kín mít thành một cục tròn xoe, trông cực kỳ dễ thương. Thế nhưng cô bé chỉ có thể đứng nhìn hai chú mèo đùa nghịch trong tuyết, vì ba mẹ cô bé không cho cô bé nằm lăn trên tuyết.

Bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân cứ thế lớn lên từng ngày theo dòng thời gian, không nhanh cũng không chậm.

Đến khi lên hai tuổi, cô bé nằng nặc đòi ngủ chung với ba mẹ vào buổi tối.

Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên không nỡ nhìn thấy cảnh tượng con gái khóc đầy tủi thân và từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt cô bé, thế là họ đành kê thêm một chiếc giường nhỏ sát ngay cạnh giường lớn trong phòng ngủ của họ và để cô bé nằm ngủ ở phía trong.

Tất nhiên, đôi khi cô bé cũng sẽ tự bò vào nằm giữa ba mẹ rồi ngủ tiếp.

Phần lớn thời gian, Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều biết con gái mình sẽ tỉnh dậy vào lúc nửa đêm. Trẻ con vốn dĩ rất thích cảm giác được ôm ấp gần gũi như vậy.

Mà không chỉ có con gái họ thích, hai vợ chồng họ cũng rất thích cảm giác khi được nằm sát bên nhau như thế.

Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, ngủ cùng con gái cũng ảnh hưởng ít nhiều đến đời sống vợ chồng của hai người.

Thế nên bây giờ, khi con gái đã ngủ say, hai vợ chồng mới lén lút thân mật trong phòng tắm.

Thậm chí, Đường Nguyệt Thư còn phải cố gắng kiềm chế tiếng động.

Cô ngửa đầu ra sau, hai tay chống lên bồn rửa mặt, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt.

Cảm giác lúc này giống như hai người đang vụng trộm, vừa căng thẳng lại vừa k*ch th*ch.

“Vợ à…” Lâm Xuyên nghiêng người hôn cô, giọng trầm thấp: “Em thả lỏng chút đi.”

Cô thật sự khó mà thả lỏng được.

Chẳng bao lâu sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Xuyên ôm lấy Đường Nguyệt Thư rồi thì thầm những lời âu yếm bên tai cô. Anh còn giúp cô mặc lại váy ngủ.

Nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Hai người lập tức bị dọa đến giật mình.

Lâm Xuyên còn định dỗ dành vợ thêm một chút nhưng bị cô đẩy nhẹ ra: “Anh mau ra xem con thế nào rồi kìa.”

Sắc mặt và trạng thái bây giờ của Đường Nguyệt Thư thật sự không thích hợp để ra ngoài.

Tiếng khóc của cô bé vang lên từng chập, cô bé còn gọi ba mẹ, nghe mà thấy xót xa.

Lâm Xuyên bèn mở cửa ra ngoài. Áo sơ mi trên người anh còn chưa kịp cài hết nút, anh cứ thế bước ra ôm lấy cô con gái đang khóc nức nở đến nỗi nói không nên lời, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cô bé.

Trông thấy ba, tiếng khóc của cô bé chưa dừng ngay, mà dần chuyển sang những tiếng nức nở.

“Ba, con muốn mẹ…” Cô bé níu lấy áo ba với biểu cảm vô cùng đáng thương.

Bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân tuy còn nhỏ nhưng đã sớm thừa hưởng được năng khiếu ngôn ngữ từ ba mẹ, dù chưa nhận biết được nhiều mặt chữ nhưng cô bé đã có thể nói tiếng Quảng Đông một cách chuẩn xác. Thường ngày, cô bé còn có thể chuyển đổi giữa tiếng Quảng Đông và tiếng Phổ Thông mà không hề bị vấp.

Có lẽ do bộ máy tiếp nhận ngôn ngữ của trẻ nhỏ hoạt động tốt, nên thứ tiếng mà mẹ cô bé phải mất nhiều năm mới có thể thành thạo, thì cô bé chỉ mới hai tuổi nhưng đã nắm được tinh túy.

Lâm Xuyên dịu dàng giải thích với con gái: “Mẹ đang ở trong nhà vệ sinh, để ba ở đây với con trước được không?”

Cô bé khóc thút thít, chủ yếu là vì nửa đêm tỉnh giấc nhưng không thấy ba mẹ ở bên cạnh, sợ quá nên khóc thôi.

Bây giờ có ba ở bên nên chẳng bao lâu sau, cô bé lại ngủ tiếp.

Chờ con gái ngủ rồi, Lâm Xuyên lại quay vào nhà tắm xem vợ. Anh bước tới, đưa tay nâng mặt Đường Nguyệt Thư lên rồi hôn nhẹ một cái: “Em vẫn chưa bình tĩnh lại à?”

Đường Nguyệt Thư không trả lời mà hỏi lại: “Con gái đâu?”

“Ngủ rồi.”

“Vậy chúng ta ra ngoài…” Đường Nguyệt Thư vừa nói đến đây thì phát hiện người đàn ông trước mặt chẳng hề có ý định nhường đường. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi anh định làm gì?

Lâm Xuyên nhẹ giọng thương lượng với cô: “Hay là sắp tới chúng ta đưa con về gửi ở nhà ba mẹ vài ngày nhé?”

Anh bắt đầu nhớ thế giới chỉ có hai người rồi.

Đường Nguyệt Thư: “…”

Sếp Lâm, một người rất yêu con gái nhưng luôn kiên trì theo đuổi chuyện được gần gũi với vợ mình.

***

Khi bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân lên ba, có một lần, ba mẹ cô bé cùng nhóm bạn của họ tổ chức một buổi đi du ngoạn trên biển. Hôm đó, thời tiết rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên cô bé tham gia hoạt động như thế này, trên du thuyền còn có những đứa trẻ khác, đều là con của các cô chú đi cùng.

Một nhóm người lớn dẫn theo con cái ra biển chơi.

Đến chiều tối, mọi người cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Đây là lần đầu tiên trong đời bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân được ngắm hoàng hôn trên biển, cảnh tượng ấy đẹp đến mức dường như khiến cả giấc mơ tối hôm đó của cô bé cũng mang theo hương vị mộng ảo.

Lâm Xuyên bế cô con gái ba tuổi đứng trên boong tàu ngắm bầu trời màu đỏ cam, rồi nói: “Hân Hân à, con có biết chiếc du thuyền này là món quà ngày xưa mẹ tặng ba không?”

Có những người, khi thể hiện tình cảm cũng không chừa cả con gái mình.

Thậm chí còn khoe là món quà nhận được từ mấy năm trước.

Chỉ tiếc là lúc ấy, bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân vẫn chưa đủ tinh ý để hiểu được hàm ý trong lời nói của ba mình, cô bé chỉ vỗ tay rồi nói rằng mình cũng muốn có. Cô bé cảm thấy việc có một chiếc du thuyền thuộc về riêng mình thật sự là một điều rất ngầu.

Lâm Xuyên bật cười, nói: “Đợi khi nào con lớn lên, ba sẽ mua cho con.”

Trong quá trình nuôi dạy con cái, mỗi cặp ba mẹ đều từng vẽ ra không ít “chiếc bánh ngọt”, mà trong số đó cũng có không ít điều chỉ là “bánh vẽ”.

Nhưng tối hôm đó, sau khi về nhà, Lâm Xuyên đã ghi lại lời hứa này vào một cuốn sổ chuyên dùng để ghi chép lại quá trình trưởng thành của con gái.

Anh không muốn trở thành một người ba chỉ biết hứa mà không thực hiện.

Con gái anh sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, dưới sự bồi dưỡng của hai vợ chồng, cô bé cũng sẽ dần hiểu được bản thân mình đang sở hữu những điều kiện và nền tảng như thế nào. Cô bé cũng sẽ quen biết được không ít những người bạn thuộc tầng lớp tương đương với mình. Đợi đến khi con gái trưởng thành, họ sẽ chuẩn bị cho con những món quà thật đắt giá.

Nuôi dạy con cái là một việc còn khó hơn nhiều so với việc kiếm tiền.

Đôi khi Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên vẫn hay nghĩ, không biết sau này cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu trước mắt họ sẽ trở thành người như thế nào.

Họ chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ một bước ngoặt quan trọng nào đó trên con đường trưởng thành của con.

Chẳng bao lâu sau, bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân đã được ba mẹ cho đi nhà trẻ. Cô bé đành phải tạm biệt hai chú mèo ở nhà, đeo chiếc ba lô nhỏ lên và bắt đầu hành trình đi học.

Gần như cũng từ khoảng thời gian đó, Lâm Xuyên bắt đầu giảng giải đạo lý cho con gái, rèn luyện cho cô bé khả năng ngủ riêng và tự lập.

Không biết có nên tính là thành công hay không. Mấy đêm đầu tiên, cô bé ôm cái gối nhỏ và ngồi trước cửa phòng ba mẹ, trông tội nghiệp vô cùng.

Sau đó thì cô bé cũng chịu ngủ ở phòng riêng, nhưng là ngủ cùng với mèo.

Hai bé mèo Sunny và Happy nghiễm nhiên trở thành bạn ngủ của cô bé.

Có lẽ là do cô giáo ở nhà trẻ đã dạy các bạn nhỏ phải biết dũng cảm kiên cường, nên về sau cô bé cũng dần quen với việc ngủ một mình trong phòng.

Thỉnh thoảng vào nửa đêm, Đường Nguyệt Thư sẽ nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ con gái, nhìn thấy con ngủ ngoan thì mới yên tâm.

Trong mấy năm Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên kết hôn, những dự án mà cả hai từng hợp tác trong công việc cũng lần lượt được triển khai và thu được lợi ích trong thực tế, xét trên mọi phương diện thì đúng là đôi bên cùng có lợi.

Nhưng cho dù có là những vị sếp tung hoành trên chốn thương trường, thì khi về đến nhà, đối mặt với chuyện giáo dục con gái vẫn khiến họ đau đầu không thôi.

Khi bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân vào tiểu học, cô bé vẫn đang ở độ tuổi nhỏ nhất theo tiêu chuẩn nhập học của Hong Kong, nhưng lúc này cô bé vẫn chưa thực sự hứng thú với việc học.

Cô bé học ở Hong Kong, mà phần lớn thời gian Đường Nguyệt Thư đều làm việc ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng còn phải bay sang các thành phố hay quốc gia khác để công tác, nên dĩ nhiên Lâm Xuyên phải vất vả hơn trong việc học tập của con.

Lâm Xuyên nhìn những đáp án kỳ quặc đến mức khó tin mà con gái viết ra trên bài kiểm tra Toán, anh đột nhiên cảm thấy có hơi hoài nghi về cuộc đời.

Trong lúc ấy, cô con gái đáng yêu của anh thì ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ vô tội.

Lâm Xuyên từng xem ảnh hồi nhỏ của vợ ở nhà họ Đường, đúng như ba vợ anh từng nói, con gái anh và mẹ cô bé hồi nhỏ đúng là có vài phần giống nhau.

Nhưng chính sự giống nhau này đã khiến một người làm ba như anh trong lúc dạy dỗ con cũng không biết phải nói gì cho phải.

Một lúc sau, anh thở dài rồi nói với con gái: “Hân Hân à, là con gái của ba và mẹ, con không thể chỉ giống mẹ con ở khoản xinh đẹp thôi được.”

“Nhà chúng ta sở hữu sản nghiệp lớn như vậy, con không thể chỉ biết vui chơi, mà cũng phải học hành thật nghiêm túc.”

Với điều kiện gia đình như họ, nếu nuôi dạy con gái quá ngây thơ, vô lo thì không được. Con gái họ phải có khả năng tự học, cũng phải biết nhìn ra thế giới bên ngoài.

Ngay từ lúc đầu thai vào bụng mẹ, vận mệnh của cô bé Đường Tĩnh Hân đã được định sẵn là không thể sống một cuộc đời bình thường. Dù có điều kiện bẩm sinh tốt đến đâu, nhưng nếu không có tâm thế và năng lực tương xứng thì cũng vô ích. Con gái của họ khi lớn lên không thể chỉ là một “thiên kim xinh đẹp”.

Tốt nhất là cô bé cũng phải có tham vọng giống như ba mẹ cô bé.

Vợ chồng họ đã cố gắng hết sức để tạo ra thật nhiều khả năng và sự lựa chọn cho con. Nhưng dẫu sao thì khát vọng “mong con trai trở thành rồng, con gái trở thành phượng hoàng” đúng là tư tưởng luôn tồn tại trong cuộc đời các bậc phụ huynh Trung Quốc.

Chỉ là hiện giờ con gái vẫn còn nhỏ, chưa thể hiểu hết những hàm ý sâu xa trong lời nói của ba.

Cũng không sao cả, không nhất thiết phải hiểu ngay bây giờ.

Cho dù bên ngoài có điều hành tập đoàn với quy mô lớn thế nào, thì khi về đến nhà, việc chăm con vẫn luôn là một việc dễ dàng khiến người ta giảm tuổi thọ.

Đặc biệt là khi phải kèm con học bài.

Điều này khiến mỗi lần Lâm Xuyên và Đường Nguyệt Thư gọi video cho nhau đều chỉ biết nhìn nhau mà không nói nên lời, cả hai bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là cô bé giống ai trong hai người họ.

Không phải nói đùa, từ nhỏ cả Đường Nguyệt Thư và Lâm Xuyên đều là ví dụ điển hình cho cách nói “con nhà người ta”.

Nhưng rồi họ cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt vấn đề này. Con gái họ còn nhỏ, họ cũng chẳng tin vào câu nói “Nhìn một đứa trẻ ba tuổi là có thể đoán được tương lai về già của nó”.

Từ khi bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân đi nhà trẻ rồi lên tiểu học, mỗi tối vợ chồng họ đều được nghe con gái ríu rít kể về những chuyện ở trường

Nhưng khi con gái lớn thêm một chút, cô bé đã bắt đầu có chính kiến của riêng mình.

Một hôm nọ, sau khi tan làm về nhà, Lâm Xuyên trông thấy con gái đang ngồi trước cửa, hai tay chống cằm, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại vẫn còn mang nét phúng phính của trẻ con nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ trầm tư.

Hai chú mèo thì đang nằm cuộn tròn bên chân cô bé.

Nói chung là khung cảnh đó rất đáng yêu, khiến Lâm Xuyên rút điện thoại ra theo bản năng rồi chụp một tấm hình, định gửi cho vợ xem.

Lâm Xuyên cũng không để tâm chuyện ngồi dưới đất sẽ làm bẩn quần áo. Anh ngồi xuống bên cạnh con gái, hỏi cô bé đang nghĩ gì.

Bình thường, bạn nhỏ Hân Hân chính là một chiếc máy nói chuyện mini, bây giờ lại đột nhiên im lặng khiến Lâm Xuyên lo lắng con gái bị ai đó bắt nạt ở trường.

Anh kiên nhẫn đợi một lúc, cuối cùng nghe thấy con gái nhỏ nhẹ nói một câu: “Ba, con nhớ mẹ quá đi!”

Lâm Xuyên: “…”

Anh biết ngay mà, con gái anh ở độ tuổi này làm gì biết che giấu tâm sự trong lòng.

Anh xoa đầu cô bé rồi dịu dàng nói: “Ba cũng nhớ mẹ nhiều lắm. Tối nay con hỏi mẹ thử xem bao giờ mẹ về nhé?”

Cô bé nghĩ gì thì nói đó, tối đến liền hào hứng kể cho mẹ nghe những chuyện thú vị ở trường.

Chờ đến khi con gái được bảo mẫu đưa đi tắm, Lâm Xuyên tiếp tục cuộc gọi video, anh nói với vợ: “Vợ à, anh với con gái đều nhớ em lắm rồi.”

Lúc này, Đường Nguyệt Thư đang đi công tác.

Cô không nói rõ khi nào sẽ về mà chỉ dịu dàng dỗ dành chồng vài câu, bảo anh cố gắng chăm con thêm mấy ngày nữa.

Chăm con thì không vất vả, nhớ vợ mới là khổ nhất.

Đến khi chuyến công tác cũng tương đối dài lần này của Đường Nguyệt Thư kết thúc, cô không quay về Bắc Kinh cùng các đồng nghiệp mà bay thẳng đến Hong Kong.

Hiện tại, vị thế của Đường Nguyệt Thư ở tập đoàn Đường thị đã khác xưa rất nhiều. Trước đó, lão Đường từng sắp xếp cho cậu con trai vừa thi đại học xong vào công ty thực tập. Lúc chưa so sánh thì không sao, sau khi so sánh thì mới thấy rõ. Các cổ đông muốn kiếm tiền đều lần lượt đến khuyên lão Đường rằng như vậy là đủ rồi, cho con trai một chút cổ phần rồi làm một cậu ấm nhà giàu sống nhàn hạ là được rồi.

Lão Đường cuối cùng cũng đành chấp nhận thực tế, cho dù ông có để con trai cạnh tranh với con gái thì cậu con trai đó cũng không phải là đổi thủ của cô con gái này.

Chiều hôm ấy, Đường Nguyệt Thư đến trường tiểu học đón bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân. Cô bé vừa nhìn thấy mẹ liền vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ.

“Mẹ ơi!”

Cô bé lao vào lòng mẹ như một viên đạn pháo nhỏ.

“Đi thôi bé cưng, mẹ con mình đi đón ba tan làm nào.”

Bình thường, chuyện đưa đón bạn nhỏ Đường Tĩnh Hân đều do bảo mẫu và tài xế trong nhà phụ trách. Hôm nay mẹ tới đón nên cô bé phấn khích vô cùng, suốt dọc đường không ngừng líu lo kể chuyện.

Khi họ đến tập đoàn Lâm thị thì cũng vừa khéo là thời điểm sắp hết giờ làm việc.

Đường Nguyệt Thư dẫn con gái lên tầng.

Lúc đó Lâm Xuyên vẫn đang bận làm việc, khi thư ký bất ngờ dẫn vợ con anh đi vào, anh còn ngẩn ngơ mất vài giây.

“Ba ơi, con với mẹ đến đón ba tan làm nè!”  Cô bé ngoan ngoãn nói.

Đường Nguyệt Thư mỉm cười nhìn anh: “Em về rồi đây.”

Bên ngoài đúng lúc mặt trời đang dần lặn xuống. Nơi đường chân trời, bóng trăng mờ nhạt cũng dần hiện lên.

Lâm Xuyên cảm thấy, vầng trăng trong lòng anh cũng đã theo đó mà mọc lên, lơ lửng treo cao trên bầu trời của riêng anh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.