Diệp Uyển Uyển cảm thấy đau đầu với tình hình hiện tại. Cô ấy vừa cố nhớ lại chuyện tối qua, vừa hỏi sao Tạ Vân Kỳ lại quay về.
Tạ Vân Kỳ nói rằng dạo này cậu được nghỉ, mà cậu cũng nhận được thiệp mời tham dự bữa tiệc tối qua.
“…”
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy mái tóc vàng hoe của cậu, Diệp Uyển Uyển lại thấy nhức cả mắt, bởi vì trong ký ức, thật không ngờ lại chính cô ấy là người muốn làm gì thì làm với người ta.
Tối qua, lúc thì cô ấy khen tay cậu đẹp, lúc thì bảo người cậu thơm ơi là thơm.
“Sao em không cản chị lại?” Diệp Uyển Uyển hỏi.
Tạ Vân Kỳ vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi tối qua, cúc áo giờ cũng chẳng thèm cài. Cậu nói: “Uyển Uyển…”
Diệp Uyển Uyển ngắt lời: “Gọi là chị.”
Tạ Vân Kỳ ngoan ngoãn: “Chị ơi, em thích chị. Chị làm gì em cũng bằng lòng, em sẽ không từ chối chị đâu.”
Đối diện với đôi mắt cún con của thiếu niên, Diệp Uyển Uyển lại càng cảm thấy cách xưng hô này có gì đó sai sai.
Cô ấy cảm thấy như mình đã đùa giỡn tình cảm của một cậu trai trẻ. Dẫu cho lúc này trong mắt cô ấy, giữa hai người chỉ đơn thuần là tình cảm chị em.
Lúc này Tạ Vân Kỳ xuống giường, tự mặc quần áo chỉnh tề rồi đi vệ sinh cá nhân, bỏ lại Diệp Uyển Uyển vẫn đang trên giường ngẫm nghĩ sự đời.
Đến khi cô ấy bước ra, đã thấy Tạ Vân Kỳ gọi xong cả bữa sáng.
Toàn là những món cô ấy thích ăn.
“Chị ơi, lát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ben-trang-hy-phuc/2848526/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.