Rạng sáng, cả căn biệt thự chìm vào tĩnh lặng, ngoài cửa trăng treo, hắt vào một mảnh màu bạc, mang lại chút ánh sáng cho căn phòng hôn ám.
Lăng Hi chậm rãi đi lên lầu ba, trầm mặc nhìn chằm chằm mấy cánh cửa, hơi hơi chần chờ. Hắn cũng không rõ ràng nguyên thân mình đang ở căn phòng nào, lỡ may mở nhầm cửa phòng Thẩm Huyền thì biết làm sao?
Thẩm Huyền nhìn hắn qua màn hình theo dõi, đang do dự có nên tạo ra một chút âm thanh chỉ điểm cho đứa nhỏ không, chỉ thấy nó đã đi đến hướng phòng của Lăng Hi, con ngươi nháy mắt híp lại, cơ hồ có chút thoả mãn, thông minh!
Lăng Hi thầm tự hỏi, nếu là mình thì sẽ sắp xếp một người đang sống thực vật thế nào, rất nhanh đem tầm mắt chuyển đến cánh cửa trong cùng, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, dán tai lên cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng tích tích có quy luật bên trong, nhất thời tim đập mạnh, cực kì cẩn trọng mở cửa ra.
Màn bị kéo kín lại, ánh sáng yếu ớt từ máy móc hắt ra, nhẹ nhàng tác hưởng, hắn không khỏi nín thở, không chớp mắt nhìn bóng người mơ hồ trên giường, đưa tay đóng cửa lại, từng bước đi tới.
Trong bóng đêm không thể nhìn rõ ràng lắm, thế nhưng thân thể này dù sao cũng là của hắn hơn hai mươi năm, cho dù hiện giờ đứng ở góc độ bàng quan mà quan sát có hơi quái dị, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó chính là mình.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc xuyên qua đến giờ, hắn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-chua-roi/1199706/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.