Thạch An Yến diện mạo tuấn lãng, trời sinh khóe miệng kéo lên, như cười như không bộ dáng mơ hồ lộ ra một cỗ tà khí, cố tình ánh mắt sắt bén có thể đem khí chất ổn trọng của hắn kéo về, hai loại mâu thuẫn va chạm, khí chất kia làm người ta nhìn thấy mà sợ, không dám coi khinh.
Husky sớm đã xem đủ khuôn mặt này, tự nhiên không sợ hắn, tiếp tục nâng cằm, một điểm khí thế cũng không muốn thua.
"Đây là cẩu của ngươi?" Thạch An Yến đi đến phụ cận, xem Husky nhe răng nhếch miệng một chút, lại không khỏi nhớ tới người nào đó, cười khóe miệng cong lên, muốn sờ sờ nó.
Mẹ, lão tử đầu đâu phải là thứ ngươi có thể chạm? Husky lập tức muốn cắn người, nhưng dây đeo cổ bị hảo hữu nắm gắt gao, căn bản không thể tiến lên, chỉ có thể ngửa đầu né tránh, cúi đầu rống giận cảnh cáo.
Đặng Văn Hoằng lui về phía sau nửa bước, giải thích nói "Tính tình có chút nóng nảy, thứ lỗi."
"Không quan hệ" Thạch An Yến hiếm khi nguyện ý cùng một người xa lạ nhiều trò chuyện vài câu, xem xem mặt Husky đại gia, hỏi "Đây là chó đực hay là chó cái?"
Husky "......"
Đm, vừa thấy mặt liền chạm vào nỗi đau của lão tử! Husky nhất thời bổ nhào ra trước, mẹ nó cắn chết ngươi!
Đặng Văn Hoằng đúng lúc đè lại nó, bả vai run run, nhịn không thốt ra tiếng cười to, kiên nhẫn nói "Mẫu cẩu, gần đây đang có dì cả đến thăm."
Husky "......"
Thạch An Yến gật đầu, thấy chung quanh vài người đang đến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-chua-roi/1199722/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.