Editor: xiaomaomi
Nhạc Lâm Trạch hơi hơi ngẩng đầu, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt tràn đầy chân thành "Anh sẽ không vọng tưởng thuần phục em nữa, bởi vì anh đã bị em thuần phục"
"......"
"Anh yêu em, Đào Ngữ, anh là của em."
Đào Ngữ ngơ ngẩn nhìn anh, một lúc lâu sau ở trong lòng rên một tiếng vì cái gì cô chưa có chết? Vì cái gì cô còn ở nơi này?!
———–
Lúc đó xe đã đụng vào cô, vì cái gì còn chưa có trở lại thế giới hiện thực? Chẳng lẽ cô được cứu trở về? Vậy hiện tại cô đang ở đâu? Bệnh viện?
Đào Ngữ có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng mà giờ phút này cô nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt truyền đạt nghi hoặc.
Nhạc Lâm Trạch duỗi tay sờ đôi mắt cô, giọng khàn khàn nói "Hết thảy đều đã qua, em nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian, chúng ta liền về nhà."
Mắt thấy anh sắp đi, trong lòng Đào Ngữ sốt ruột, nhịn không được muốn ngồi dậy, kết quả vừa động một chút, đột nhiên cảm giác không thích hợp, cô khiếp sợ mở to hai mắt.
Hốc mắt Nhạc Lâm Trạch nháy mắt đỏ lên, thanh âm anh hơi nghẹn, ngón tay không tự giác đặt ở trên đùi cô, sau một lúc lâu nói "Chân anh tuy rằng tàn tật, nhưng đi đường còn vững vàng, về sau...... Chân của anh chính là của em."
Đào Ngữ bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu bừng tỉnh, xem ra lần tai nạn này, cô bị thương không nhẹ.
"Em trước nghỉ ngơi, chờ lát nữa anh lại đến." Nhạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-kieu-lao-dai-cau-buong-tha/1304191/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.