Buổi tối tan học, tài xế chờ ở bên hông trường, con đường này rất ít người đi, sạch sẽ.
Hai bên đường có mấy cây cao đã rụng lá, cuối thu sắp đến gần, lá rụng mất đi độ ẩm, rơi xuống càng thêm dữ dội.
Chu Hành Nghiên đi ra cổng trường, không thấy Vân Niệm đâu.
Tài xế nghi hoặc: "Niệm Niệm đâu?"
Chu Hành Nghiên nói: "Không ở phòng học, cậu ấy còn chưa ra?"
Tài xế làm việc ở Vân gia đã lâu, nhìn Vân Niệm lớn lên, đối với tác phong của vị tiểu thiếu gia có chút hiểu biết, vừa nghe Chu Hành Nghiên nói như vậy, vỗ đầu, hoảng sợ nói: "Không đúng, nhất định là chạy trốn rồi!"
Chu Hành Nghiên cùng ông chia làm hai hướng, tìm kiếm xung quanh.
Thân thể tiểu thiếu gia không tốt thì không sao, còn cố tình trêu chọc người khi không có chuyện gì, không phải là chuyện tốt, nếu có chuyện không hay xảy ra, làm sao giải thích được với Vân tổng và Diệp tổng đây?
Tài xế một bên ở cổng trường tìm người, một bên đã gấp đến độ tìm Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân xin giúp đỡ.
Chu Hành Nghiên bình tĩnh hơn nhiều, đầu tiên nhìn lên khung chat trên điện thoại, lịch sử trò chuyện với Vân Niệm dừng lại ở câu cuối cùng của anh, anh thử gửi một tin nhắn cho Vân Niệm, dò hỏi vị trí.
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, điện thoại không liên lạc được.
Trong đầu anh hiện lên đủ loại mặt tối của xã hội mà anh đã trải qua trong thời gian lang thang, bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh vị tiểu thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-bi-sung-hu-hong-diep-nguyet-thuong/2045789/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.