Trôi qua một tuần,, bọn họ sống trong hoà bình, tĩnh lặng.
Biệt thư Vân gia bất kể là ngày hay đêm, đều yên tĩnh đến có chút dọa người, như là e sợ quấy nhiễu đến tiểu thiếu gia bệnh tật, hết thảy mọi việc đều diễn ra trong im lặng.
Vân Niệm rất ít xuống lầu, sau ngày hôm đó, Chu Hành Nghiên mỗi lần ra khỏi phòng, đều chỉ nhìn thấy cửa phòng đóng chặt ở đối diện.
Có lẽ người bên trong giống như ngày đó lười biếng nằm trên giường chơi trò chơi, hoặc có lẽ uống thuốc xong rồi đang nghỉ ngơi. Những điều này anh đều không biết.
Từ sau ngày hôm đó, dường như người trong phòng đối diện bỗng nhiên quên mất trong nhà nhiều thêm một người lạ.
Chạng vạng thứ bảy, Diệp Phỉ Vân và chồng Vân Mạnh Tề cùng nhau trở lại, cùng về với bọn họ còn có bác sĩ của Vân Niệm, hôm nay là thời gian kiểm tra sức khỏe định kỳ của Vân Niệm.
Vân Niệm không đi thang máy, tự mình đi cầu thang xuống, Vân Mạnh Tề vừa thấy, đã cực kỳ khẩn trương, đến mức làm đổ chén trà khi đứng lên, lập tức tiến đến, ôm lấy Vân Niệm mới đi được nửa đường.
"Bảo bối, sao lại tự mình đi bộ xuống, mệt thì phải làm sao?"
Tim Vân Niệm bẩm sinh có vấn đề, còn rất nghiêm trọng, khi còn nhỏ hai chân hầu như không chạm đất, Vân Mạnh Tề vô cùng yêu thương đứa con như búp bê sứ của mình, đi chỗ nào cũng ôm trong lòng, lo sợ nếu lỡ may lơ đãng bị ngã trực tiếp ngủ một giấc không tỉnh lại nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-bi-sung-hu-hong-diep-nguyet-thuong/2045795/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.