Liễu trưởng lão ngồi trước án thư, đang cúi đầu viết sách, nghe thấy tiếng người bên ngoài, nàng vén tay áo, đặt bút xuống.
Nàng luôn có thói quen đưa những tâm đắc mới viết cho đại đồ đệ Bạch Tô xem.
Nhưng đến lúc định gọi nàng thì mới nhớ ra --- đứa nhỏ ấy đã từ biệt nàng xuống núi du ngoạn nhân gian từ một năm trước rồi.
Nàng nói rằng ở lại Thái Sơ Cảnh cũng không thể tu đạo hỏi bệnh, chi bằng đi khắp nơi, xem như hoàn thành tâm nguyện cả đời.
Liễu Tầm Cần đã đồng ý.
Người canh giữ ở cửa bây giờ là nhị sư muội của Bạch Tô, nàng quay đầu nhìn, "Sư tôn, là Khanh trưởng lão cùng với... người kia đến."
Thế là, Linh Tố Phong nghênh đón hai vị khách quý.
Nói chính xác thì, một người đứng, một người nằm ngang --- nằm ngang trong lòng Khanh Chu Tuyết, đã bất tỉnh nhân sự.
Có lẽ cả đời chưa từng chịu ủy khuất thái quá như vậy, khiến cho mối tương tư bao năm giống như mù quáng.
Lúc đó nàng không thể chấp nhận được, vừa khóc vừa mắng "Ta vậy mà lại coi lời ngươi là thật" --- rồi thở không ra hơi, ngất xỉu ngay trước mặt Khanh Chu Tuyết.
"Không sao chứ?" Khanh Chu Tuyết ôm chặt người kia, "Một hơi thở ra cũng không có, thật đáng sợ."
"Chỉ là quá kích động thôi, một lát sẽ tỉnh."
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Liễu Tầm Cần lại càng hứng thú với Khanh Chu Tuyết hơn, "Ngươi có thai rồi à?"
Tốt quá. Nàng rất vui lòng được âm thầm tìm hiểu về cách thức sinh sản của tộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574928/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.