Việt Trường Ca tựa người vào chiếc bàn vuông, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, vốn định buổi trưa chợp mắt một chút, kết quả còn chưa kịp nhắm mắt đã bị một đạo truyền âm làm cho tỉnh giấc.
"Ngươi có một đồ đệ rơi xuống núi của ta rồi."
Giọng nói này đương nhiên là của vị Liễu sư tỷ thân yêu của nàng.
Việt Trường Ca ngáp một cái, lười biếng nói, "Vậy thì ngươi đưa lại cho ta đi."
"... Không rảnh." Giọng nói kia im lặng một lát, "Đúng rồi, Vân Thư Trần nàng ta cũng muốn đến chỗ ngươi ở. Nói là chơi thân với đồ đệ của ngươi."
Việt Trường Ca đột nhiên mở to mắt, tinh thần tỉnh táo hẳn lên --- đồ đệ còn có bản lĩnh này? Trước đây sao không phát hiện ra?
Không lâu sau, Vân Thư Trần và Mộ Dung An, quả nhiên đến Hoàng Chung Phong --- cuối cùng vẫn là Liễu Tầm Cần sai đồ đệ đưa tới.
Hoàng Chung Phong cũng không có gì đặc biệt khác, chủ yếu là người đông vui nhộn nhịp. Vân Thư Trần ở Hạc Y Phong quen yên tĩnh rồi, còn chưa từng thấy tiên phong nào có hơi thở phàm tục như vậy.
"Việt trưởng lão."
Vân Thư Trần khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi nàng.
Việt Trường Ca vội vàng rót trà cho nàng ta, ngón tay vừa chạm vào quai ấm, bỗng cảm thấy không đúng.
Nàng khách sáo với một tiểu đệ tử làm gì, còn không nhân lúc nàng ta chưa nhớ ra, hảo hảo "chà đạp" một phen.
Việt Trường Ca khẽ cười thầm trong lòng, một tay chống cằm, "A, nhìn trời đất trong xanh này, vạn dặm không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/574933/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.