Tắm chung
"Mứt quả kia nhìn đẹp mắt như vậy sao?" Vân Thư Trần ghé mắt hỏi.
"Màu sắc đỏ đều, vỏ bọc dường dày đặc." Đồ nhi đầu óc chậm chạp mãi không thông suốt kia còn nghiêm túc đứng đó phân tích, "Đúng là so với những cái từng thấy qua, thì cái này là đẹp mắt nhất."
Nàng thu hồi ánh mắt về, cuối cùng thì cũng nhìn Vân Thư Trần, "Đường phố ăn uống này, dường như sầm uất hơn nhiều so với dưới chân núi Thái Sơ Cảnh. Sư tôn, chúng ta đang đi đâu đây?"
Vân Thư Trần lại liếc nàng một cái, "Ngươi chỉ nhớ thương tới đồ ăn, ngay cả đường đi cũng không biết mình đang ở nơi đâu, không sợ ta đem ngươi đi bán sao?"
Nói tới đây, Vân Thư Trần cũng dừng bước chân lại, ngắm nhìn xung quanh như có điều suy nghĩ.
"... Mà đây là đi đến chỗ nào rồi?"
Khanh Chu Tuyết không khỏi mỉm cười, sau đó nụ cười nhanh chóng nhạt đi. Có lẽ do nàng lo lắng sư tôn sẽ bị xấu hổ, thế là nghiêm trang nhìn Vân Thư Trần, "Để ta đi hỏi đường."
Thế là một bên nhớ thương mứt quả, một bên nhớ thương tiểu đồ đệ, sau khi quanh đi quẩn lại rốt cuộc cũng đi đúng đường.
"Chính là chỗ này."
Khanh Chu Tuyết nhìn vách núi ở đây, so với Nhất Mộng Nhai thì thấp hơn, ở phía dưới có nước chảy róc rách và một thác nước treo lơ lửng. Cảnh quan cũng không tính là quá đặc sắc.
Nhưng có thể cảm giác được là thiên địa linh khí ở chỗ này đang cuồn cuộn một cách bất thường.
"Chuẩn bị xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694056/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.