Nếu không đến vườn hoa, làm sao biết sắc xuân rực rỡ đến thế?
"Ngươi vì chuyện này mà khắp nơi đối đầu với nàng sao?" Vân Thư vừa đỡ cô nương trẻ tuổi đang khóc như mèo mướp lên, vừa cười nói, "Bản lĩnh không nhỏ, có thể chọc giận cả một Các chủ đến tận Thái Sơ Cảnh."
"Nhưng bao năm qua, những ấm ức của ngươi đều đã khóc hết ở chỗ ta rồi. Ngươi còn không cho bản tọa nói với nàng, làm sao nàng biết được?"
"Không thể để nàng biết!" Lý Quan Thương đột nhiên thốt lên, một lát sau khí thế xìu xuống, lại yếu ớt phản đối, "... Mất mặt lắm, cứ như ta chưa dứt sữa vậy."
"Vậy ngươi muốn mất mặt hay tiếp tục như thế này?"
"Ta..." Nàng không trả lời được, ngón cái bồn chồn vân vê ống tay áo.
"Chẳng giết người phóng hỏa, sao lại mất mặt?" Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Lý Quan Thương mắt đỏ hồng, nhìn sang bạch y cô nương đang đứng im lặng bên cạnh. Bị hỏi khó như vậy, nàng liền hỏi ngược lại, "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Nói cho nàng ấy biết."
Khanh Chu Tuyết cũng nhìn nàng, dường như không hiểu vì sao nàng lại ôm sư tôn của mình mà khóc --- dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Vân Thư Trần. Cho dù nàng có khóc lóc thảm thiết, người hiểu được ý này cũng chỉ có Vân Thư Trần, chứ không phải Lý Triều Âm.
Nàng đáng lẽ phải ôm Lý Các chủ mà khóc mới phải.
Khanh Chu Tuyết rốt cuộc đã hiểu ra, tại sao mình nhìn cảnh tượng này lại thấy chướng mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694091/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.