Đạo đức suy đồi
Đau không?
Nếu hỏi như vậy, là có một chút đau.
Nhưng không quá nghiêm trọng, Lâm Tầm Chân liền lắc đầu, nhắc lại, "Có thể tiếp tục."
Bạch Tô thấy nàng kiên quyết như vậy, chỉ đành ngậm miệng, im lặng vì nàng mà chữa thương.
Vì cuộc tỷ thí bị gián đoạn, ý định vây công Nguyễn Minh Châu của Trần Liên Thanh coi như hoàn toàn đổ bể, hai bên trở về vị trí ban đầu, hắn khẽ thở dài một tiếng.
Bọn hài tử năm xưa còn hôi sữa mà bản thân từng gặp qua, giờ tiến bộ nhanh đến mức muốn át vía người khác mọi lúc mọi nơi, cảm giác này thật kỳ lạ khi nếm trải.
"Thua sư muội nhỏ tuổi hơn, ngươi không thấy mất mặt sao? Năm xưa chúng ta còn chỉ dạy người ta luyện kiếm đấy." Trần Liên Thanh liếc Tiêu Hồng, hắn ta chỉ nhún vai, "Tục ngữ nói hay lắm, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, muốn đánh tiểu hài thì phải đánh sớm."
"...."
"Liên huynh đệ, đừng bận tâm nhiều như vậy. Hiếm khi có được một trận đánh đã đời." Hắn lại rút kiếm ra, lẩm bẩm, "Huynh biết mà. Trước đây trong cả tông môn, hiếm có ai đánh nhau một trận thống khoái với chúng ta."
Vừa rồi Nguyễn Minh Châu cùng ba người dây dưa, Phượng Hoàng hỏa vây quanh bên người hộ thể, nhất thời cũng không bị áp đảo quá nhiều. Eo của Dịch Hành còn bị nàng chém một đao, may mà vết thương không sâu.
Nhìn sang, ngoại trừ Trần Liên Thanh, đối phương đã có một người rời sân, trong ba người còn lại có hai người bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694097/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.