Khanh Chu Tuyết lại nhìn về phía trước, cũng sững sờ một lúc.
Con trùng mẫu kia đã bị xé thành bốn năm mảnh, chỉ còn lại một viên yêu đan đỏ như máu bọc trong một đống chất nhầy, sáng chói rực rỡ.
Tay Vân Thư Trần cứng đờ, sau đó buông xuống, dường như còn ẩn chứa một chút run rẩy. Tuy nhiên, lưng nàng vẫn thẳng, trước mặt đồ đệ vẫn là một bộ dáng thong dong.
Nàng cách không nắm tay lại, viên yêu đan kia bay vào lòng bàn tay nàng, chỉ là vẫn còn nhỏ giọt chất lỏng, Vân Thư Trần không dám nhìn lại, trực tiếp cất nó vào trong nhẫn trữ vật.
Tiếng ầm ầm bên tai vẫn còn vang vọng, sắc mặt Khanh Chu Tuyết nghiêm nghị hẳn lên, "E là sẽ sập, sư tôn, đi nhanh."
Nàng nắm lấy tay Vân Thư Trần, đi ngang qua Dư Anh rồi lại kéo nàng ta đi cùng. Cứ đi một đoạn lại dùng cột băng chống đỡ một đoạn đường, may mà đi mãi đến cửa động cũng không gặp chuyện gì.
Vừa ra khỏi bí cảnh, ánh sáng chói lòa.
Sau khi ở trong bóng tối quá lâu, nhìn ra ngoài, mắt cảm thấy đau nhói, cần một thời gian dài để thích nghi.
Khanh Chu Tuyết nhìn chằm chằm vào tà áo của Vân Thư Trần, có chút không nỡ nói với sư tôn của mình --- trên váy của nàng có dính một nửa con trùng chết, có thể là do lúc nó nổ tung, vô tình dính vào.
Vân Thư Trần đang định cúi đầu, đột nhiên bị Khanh Chu Tuyết nâng cằm lên. Thông thường, hành động này thường là Vân Thư Trần làm với nàng nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694152/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.