Ba năm sau, cũng đến lúc Vân trưởng lão nên "Xuất quan".
Họ như kỳ hạn trở về Thái Sơ Cảnh.
Thời gian qua lâu, Thái Sơ Cảnh đã điều tra kỹ lưỡng hành vi bất chính của Dư Anh, từ đó minh oan cho Khanh Chu Tuyết. Bên ngoài không biết thế nào, bên trong... Thực ra, phàm là người quen biết Khanh Chu Tuyết, đều cảm thấy sư tỷ không phải người như vậy, nhất định có ẩn tình trong chuyện này.
Nhưng để không khơi lại vụ án treo của Từ gia năm xưa, chưởng môn đã lướt qua một số điểm --- những việc liên quan đến Vân Thư Trần, vụ án này không thể điều tra sâu, chỉ đổ tội lên người chết, quang minh chính đại đưa ra một kết quả cho xong chuyện.
"Chỉ dựa vào một người, rất khó hoàn thành việc này. Lẩn khuất dưới chân Thái Sơ Cảnh, bái nhập nội môn, lại biết rõ thân thế của sư tôn. Tuổi của nàng... Dù tính theo cốt linh, nếu không có ai nói cho biết, cũng không nên biết chuyện này."
Sân ba năm không ở, có A Cẩm cũng có vẻ sạch sẽ, chỉ là cá chép trong hồ không hiểu sao lại ít đi vài con.
"Kỳ thực khá rõ ràng." Vân Thư Trần dựa vào đình nhìn cá, ánh mắt không động, "Ngươi thấy sao."
"Lưu Vân tiên tông."
Sư tôn nghiêng đầu, đôi mắt cong lên: "Tại sao ngươi lại đoán như vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ nói -- là Từ gia hiện tại."
Khanh Chu Tuyết nhíu mày, "Ta không biết. Thực ra cũng có khả năng. Chỉ là phỏng đoán thôi."
"Ừm," Vân Thư Trần thẳng lưng, "Trực giác của Khanh nhi luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694163/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.