Thấy chim nhỏ nhiều ngày không ăn, e rằng đến sức mở miệng cũng khó khăn, Khanh Chu Tuyết liền ân cần đút thức ăn đến tận mỏ.
Chim nhỏ vừa nhìn thấy con sâu, liền kích động đến run rẩy cả người, ánh mắt lập tức sáng quắc.
Nàng rất đỗi vui mừng, xem ra không cho ăn nhầm.
"Đừng vội, mấy con này đều là của ngươi."
Nghe vậy, cục bột kia chẳng hiểu sao lại run lên bần bật.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó liều chết dùng sức mổ vào mu bàn tay trắng nõn kia một cái, lập tức rách da.
Khanh Chu Tuyết bất đắc dĩ phải buông tay, nhìn cục bông trắng kia bay đến mép tường, bám chặt vào vách, lại còn phát ra một tiếng "Bốp" thanh thúy.
Nàng nghi hoặc xoa chỗ đau trên mu bàn tay, vết thương trong nháy mắt liền lành lại, như thể chưa từng tồn tại.
"Lại không ăn, sẽ đói sinh bệnh."
Khanh Chu Tuyết càng thêm lo lắng, bưng đĩa đi về phía nó.
Nếu không có sức đưa thư, nàng phải làm sao liên lạc với sư tôn đây?
Cục bông từ hình cầu xù lông biến thành cái bánh dẹt, dính chặt vào góc tường, hình như chỉ cần nàng tiến thêm một bước, con vật nhỏ này sẽ lập tức tự sát tại chỗ.
Nàng hơi sững người, lúc này mới chậm chạp nhận ra, hình như... Nó sợ sâu.
***
Phía Bắc của Cửu Châu là dãy Bắc Nguyên Sơn, quanh năm tuyết phủ.
Nếu vượt qua dãy núi này, sẽ đến nơi địa hỏa thiêu đốt mãnh liệt nhất.
Nơi này là --- Ma vực mà người tu hành không bao giờ đặt chân đến.
Nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-my-nhan-su-ton-nghin-tang-cam-bay/694168/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.