Phải mất một lúc lâu Nghê Tuyết mới làm dịu lại nhịp thở và trái tim đang đập loạn xạ của mình. Cậu không khỏi bật cười tự chế giễu bản thân sao lại làm quá lên thế. Cậu đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, có gì mà phải hoảng trong tình huống nhỏ nhặt thế này chứ?
Sau một thời gian ngắn tập luyện, hai người quay lại điểm quay phim. Tưởng Đông Hà ra hiệu cho Trình Lan: “Có thể quay được rồi.”
“Ừa, về đúng lúc lắm, Hứa Kiệt cũng vừa mới quay xong.” Trình Lan nói. Hứa Kiệt là cậu bạn nam khác trong nhóm. Lúc này nhóm nữ đã hoàn thành phần quay về bài dao găm đang đứng ở bên cạnh xem, còn người quay phim cũng đã cất máy vào balo rồi cùng đến quan sát.
Trình Lan ra hiệu cho Tưởng Đông Hà tiến lên trước. Nhiếp ảnh gia nhóm nam vẫn cầm chắc máy quay hướng ống kính thẳng về phía Tưởng Đông Hà. Vì đây không phải quay phim điện ảnh nên không cần lời thoại hay diễn xuất cảm xúc, Tưởng Đông Hà chỉ việc lặp lại những động tác đã dạy Nghê Tuyết, bóp cò đủ mười lần là xong nhiệm vụ.
Tưởng Đông Hà hành động nhanh gọn một phát là hoàn thành, không cần quay lại lần nào. Kết quả cuối cùng cũng rất đẹp, với mười phát trúng đủ mười vòng, tổng điểm 113.8 chỉ mất ba mươi lăm giây ngang với kết quả hắn đạt được trong lúc tập.
Lần này đến lượt Nghê Tuyết. Cậu nhận súng từ tay Tưởng Đông Hà, tâm trạng đã bình ổn trở lại. Mặc dù có nhiều người nhìn bảo không hồi hộp chút nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-tieu-thu-ba-chinh/2787271/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.