Edit: Thỏ
Thiệu Chu lần nữa nằm lên ghế sofa, bởi vì mông quá đau, thật sự ngồi không được.
Sống ở đây nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên anh biết cửa nhà có thể bị người khác khóa trái từ ngoài vào trong, chìa khóa hoàn toàn không có đất dụng võ. Anh cúi đầu nhìn ví tiền của mình, các loại giấy tờ tùy thân đã không cánh mà bay, chỉ có điện thoại được sạc đầy pin đặt ở bên gối nằm, giống như người đàn ông kia đang chờ anh gọi điện.
Thiệu Chu biết rõ tất cả những chuyện này đều do Giang Biệt Cố ý tạo nên, ngoại trừ hắn, không ai có thể động tay động chân trong căn nhà này – kể cả anh.
Nhưng Thiệu Chu không hiểu nổi vì sao Giang Biệt Cố làm thế, đầu óc anh vốn không nhạy bén, sau khi hoan ái thì càng thêm u mê, tựa như lời chia tay không giản đơn như vậy. Có những chuyện luôn là câu hỏi mở, ví như bọn họ ở bên nhau 5 năm, dù hiếm khi chuyện trò nhưng Giang Biệt Cố luôn có cách khiến anh ngày càng say đắm hắn.
Anh cầm di động trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc cũng gọi đến một người.
Giọng điệu Tạ Nhiên vẫn ngập tràn sức sống như cũ: “Hey Thiệu Chu?”
Thiệu Chu đắng đo một chút, do dự nửa buổi rồi quyết định nói ra sự thật: “Nhiên Nhiên, tao đang bị nhốt…”
Tạ Nhiên lập tức biến sắc: “Rốt cuộc Giang Biệt Cố đã ra tay với mày?”
Thiệu Chu cẩn thận nghiền ngẫm lời này những ba lần, cuối cùng không nghĩ ra lý do. Anh liền hỏi: “Ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-trang-chiem-huu/380955/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.