Ước chừng giữa trưa, đoàn người Phong Duyên Thương mới hồi doanh. Thích Phong bị đưa đến doanh trại của quân y, những người khác trở về lều lớn nghỉ ngơi, Phong Duyên Thương nhanh chóng chạy về doanh trướng của mình, khắp người đầy mùi phong trần.
Nhạc Sở Nhân nằm lỳ ở trên giường tưởng chừng như sắp ngủ, loáng thoáng cảm thấy y phục sau lưng có người xé rách, vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là cái áo khoác màu xanh nhạt, mùi vị quen thuộc ấm áp ngập tràn chóp mũi.
“Chàng về rồi, trên đường có gặp chuyện gì không?”Nhạc Sở Nhân hỏi, giọng có chút khàn khàn.
“Ừ, rất thuận lợi. Nếu đã tỉnh thì ngồi dậy đi. Cởi áo ra, ta giúp nàng lau một chút, máu cũng sắp làm ướt hết y phục rồi.”Phong Duyên Thương ôm nàng ngồi lên, hắn ném y phục đã khô máu vào trong góc giường, sau đó lấy khăn ướt lau sạch máu giúp nàng.
“Chàng cứ hầu hạ ta như vậy sau bảo ta phải làm thế nào?” Nàng hí mắt hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, thở dài cảm thán.
“Thế nên nàng phải nhớ nàng vĩnh viễn mắc nợ ta.” Hắn vừa cẩn thận lau vết máu xung quanh vết thương thật sạch sẽ, vừa ôn thanh đáp lại nàng.
“Cái người cổ nhân này, tâm kế làm sao nhiều như vậy? Cho dù ta không mắc nợ chàng, chàng vẫn cứ mãi mãi trong lòng ta. Trong cõi đời này, không ai vị trí cao hơn chàng trong tâm trí ta.” Tầm mắt nàng hư vô nhìn bất định, nhẹ giọng nói.
Động tác của Phong Duyên Thương hơi dừng lại một chút, sau đó thoáng thẳng người nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616815/chuong-114-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.