Bão tuyết ở Phương Bắc đúng là Hoàng Thành không so được, đây là lần đầu tiên Nhạc Sở Nhân thấy cảnh tuyết như thế, mọi nơi trong tầm mắt đều là trắng xóa, hơn nữa trên trời mặt trời chiếu rọi, như thế trong nháy mắt nàng gần như cảm giác chính mình cũng bị chiếu mù rồi.
Hình như Kim Điêu là tự động điều tiết chức năng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bay nhanh mà vững vàng.
Nhạc Sở Nhân mặc rất dầy, bao bọc như bánh chưng, cảm giác hành động đều rất khó khăn. Hơn nữa lúc này nằm sấp trên người Kim Điêu, cảm giác như sức nặng này đè ép nàng có chút không chịu nổi.
Núi non trùng điệp phía trước, dãy núi chạy dài bị tuyết trắng bao trùm, trừ bỏ dốc núi ở trên cao kia, nàng hoàn toàn không phân rõ được đó là ngọn núi.
Kim Điêu rất chính xác đã tìm được chỗ đại doanh của Diêm Tự quân, gào to một tiếng, quả thật lấn áp trời đất,khiến cho màng nhĩ của Nhạc Sở Nhân cũng rung động ong ong cả lên.
"Tiểu súc sinh, ngươi kêu thật khó nghe." Trong đầu tiếng ong ong biến mất, Nhạc Sở Nhân quát một tiếng, thật sự quá khó nghe rồi.
Bị nàng nói, Kim Điêu không vui, lại kêu dài một tiếng, lần này còn vang dội hơn so mới vừa rồi, khiến cho Nhạc Sở Nhân thiếu chút nữa rơi xuống từ trên lưng nó.
Rất hả hê bay dần xuống phía dưới, bởi vì hai tiếng nó vừa kêu, binh tướng trong doanh trại cũng chú ý tới nó.
Hạ cánh xuống bãi đất trống ở phía sau quân doanh, tốc độ hạ cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616870/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.