Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Vương phi, ngài có cảm thấy mệt mỏi hay không? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi, vậy ngài để bà vú ôm tiểu Thế tử, ngài đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy Nhạc Sở Nhân ngồi đã lâu, Đinh Đương lo lắng nàng mệt mỏi. Trước ngày sinh chịu nhiều giày vò như vậy, trong lúc sinh điều kiện cũng rất nghèo nàn, thân mình nàng giờ không còn khỏe mạnh được như trước nữa.
“Ta không sao. Em xem bé con ngủ nhiều như vậy, hẳn lúc ở trong bụng cũng cứ lười biếng như vậy thôi.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé con đang yên bình ngủ, trong thời gian nàng mang thai, bé con cũng thực lười động đậy.
“Tiểu Thế tử ngoan ngoãn không khóc không quấy, đó là phúc khí. Dù Vương gia, Vương phi hay nô tỳ cũng bà vú không để ý, ban đêm tiểu Thế tử cũng không ầm ĩ đến người khác, quả thực rất hiểu chuyện.” Đinh Đương khích lệ nói, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại rất thích nghe những lời này. (MTLTH.dđlqđ)
Nhìn bé con đang nằm trong ngực mình, nàng vẫn có chút hoảng hốt cùng mê mang, rất khó tưởng tượng vật nhỏ này là do chính mình sinh hạ. Dựng dục lâu như vậy, lại cùng chịu khổ với mẹ, thậm chí còn suýt mất mạng. Thế nhưng bé vẫn kiên cương sống sót, sinh mệnh đúng là rất cường đại.
“Cổ nhân đều nói có chịu khổ mới được sung sướng, ta nghĩ bé đã chịu đủ khổ rồi.” Nhạc Sở Nhân mặt mày mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui mừng. Nàng trông mong nghĩ cả đời này bé con đều hạnh phúc an ổn mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616912/chuong-141-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.