Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nhạc Sở Nhân cười cười, quay đầu nhìn Phong Duyên Thương ở phía sau: “Không sao, muội vẫn muốn cảm ơn huynh. Cái này gọi là hoạn nạn gặp chân tình mà.”
“Muội muội, muội thực sự không cảm thấy lo lắng sao? Nhỡ đâu Bắc Vương thực sự không có ý tốt với tiểu Thế tử thì sao?” Phí Tông cảm thấy rất lo lắng, tỏ vẻ nhân phẩm Bùi Tập Dạ hoàn toàn không thể tin được.
“Không đâu mà, hắn đây là bế đại gia về hầu hạ, khi nào hắn cảm thấy phiền sẽ tự động trả bé về.” Đối với việc này, nàng không thấy có gì đáng lo lắng cả.
“Thực sự ta không biết muội nghĩ thế nào, dù sao ta cũng không tin hắn. Bản thân hắn làn nhiều việc ác như vậy, ai ngờ lại còn có cả thói quen trộm con nhà người ta.” Đối với việc này, Phí Tông cảm thấy không thể thưởng thức được.
“Phí Tướng quân sao lại nặng lời như vậy? Dù sao đây là cũng là người nhân phẩm trắng không tỳ vết mà Vương phi đã nhận định mà.” Phong Duyên Thương vẫn im lặng nghe hai người họ nói chuyện, nghe câu này của Phí Tông, hắn lên tiếng chế nhạo. (MTLTH.dđlqđ)
“Khi nào ta nói hắn nhân phẩm trắng không tỳ vết? Ta chỉ nói hắn không có ý xấu với con chúng ta, đến miệng của chàng thành trắng không tỳ vết, thực ghê tởm.”Nàng quay đầu trừng hắn, trong lòng vẫn biết hắn vẫn còn rất bất mãn.
Phí Tông bật cười, hắn nghe ra được vợ chồng son đang giận dỗi nhau.
Đi qua ngọn núi này, con đường dưới chân liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616916/chuong-142-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.