Lúc này vừa nhìn, Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, Phong Duyên Thương cũng không khỏi cau mày. Vừa rồi thời gian cấp bách, bọn họ cũng không có cẩn thận xem xét, bây giờ rốt cuộc nhìn thấy quân đội Vong Linh chân chính kia.
Chi chít dày đặc nhìn không nhìn thấy tận cùng,tất cả cao chừng hai thước, quanh thân quấn xích sắt, ồ ạt mà đến. Theo lúc đi xích sắt chạm vào nhau, âm thanh kia đã ép xuống tiếng đàn Ô Nha kích động.
Bọn họ bước qua nơi đồng ruộc đất đai bốc cháy, da thịt bị thiêu, vẫn đi tới như cũ, bất vi sở động. (không gì thay đổi)
Rất khó tưởng tượng, nếu như một người từ nơi này đi xuyên qua chính giữa bầy Vong Linh sẽ có kết quả như thế nào, có lẽ chết ngay trong chớp mắt.
Nhạc Sở Nhân hít thật sâu nói, "Nhìn thấy đi, lửa kia có đốt cũng không hủy được bọn chúng." Lắc đầu một cái, lửa kia là cổ hỏa (lửa độc đốt lên nhờ sâu độc….ta cũng không rõ lắm),cũng không phải lửa tầm thường. Đốt Ô Nha rất dễ dàng, nhưng đốt Vong Linh cấp bậc lại không đủ.
"Chúng ta rút lui." Phong Duyên Thương quyết định thật nhanh, ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhanh chóng nhảy xuống nóc phòng, trong chớp mắt biến mất ở nơi đường phố yên tĩnh, không thấy bóng dáng.
"Hốt hoảng chạy trốn như thế, thật sự rất khó coi đấy." Ôm hông của hắn, vừa vùi mặt vào lồng ngực hắn, vừa lớn tiếng nói.
Bởi vì tốc độ nhanh, gió thổi tóc bọn họ tung bay.
Phong Duyên Thương chăm chú nhìn đường phía trước,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/benh-vuong-tuyet-sung-doc-phi/1616921/chuong-144-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.