🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 59

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan

Xung quanh bốn phía đã có rất nhiều người vây lại, biến nơi này thành một hiện trường vụ án sống động.

Trì Cẩn Hiến vẫn bị Thích Tùy Diệc giữ chặt đầu bảo vệ trong lòng, cậu chỉ cảm thấy bên tai toàn là tiếng bàn tán.

Quá ồn ào, dường như ồn ào đến mức cả người muốn nổ tung.

Các mạch máu ở thái dương trải qua một cú sốc quá mạnh, không thể kiểm soát mà đập thình thịch, khiến da ở thái dương cũng sưng lên và đau nhức.

“…Buông tôi ra, chú nhỏ,” Trì Cẩn Hiến dùng tay đẩy Thích Tùy Diệc, trong giọng nói đầy sự sợ hãi, cậu nói, “Cậu đừng đè tôi nữa, cậu buông tôi ra.”

Tất nhiên Thích Tùy Diệc sẽ không nghe, nhận thấy Trì Cẩn Hiến đang dùng sức chống cự, cậu ấy liền trực tiếp sử dụng sự chênh lệch sức mạnh giữa Alpha và Beta, không cho người ta động đậy dù chỉ một centimet.

“Ở yên đó!” cậu ấy nói, trong giọng nói đầy sự nghiêm trọng và trang nghiêm, “Cậu ta đã nói không cho cậu quay đầu lại, không được xem.”

“Cậu để tôi xem anh ấy…”

“Không được.”

“Thích Tùy Diệc!”

“Không nghe thấy!” Vì tư thế, Trì Cẩn Hiến quay lưng về phía Lục Chấp, ngay cả đầu cũng không thể quay, còn Thích Tùy Diệc thì có thể nhìn thẳng vào cảnh tượng phía trước.

Cậu ấy thấy Cảnh Ly Thu nhìn chằm chằm vết thương trên người Lục Chấp hai cái, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại hơi giãn ra, chắc là có chuyện, nhưng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Trong khuôn viên trường đại học lại xuất hiện một nhân vật nguy hiểm muốn giết người như vậy, bất kể Ngải Đa Nhan nhắm vào ai, cũng đủ để khiến học sinh chứng kiến tất cả những điều này hoang mang.

Một lúc nữa, những học sinh không chứng kiến cũng sẽ bị hoảng loạn.

Tin rằng lúc này lãnh đạo cấp cao của trường đã nhận được tin tức.

Lục Chấp kéo mạnh Ngải Đa Nhan từ dưới đất dậy, không động tay với hắn, chỉ khống chế hắn kéo đi ra ngoài đám đông.

Cảnh Ly Thu và hai bạn học vừa ra tay lập tức đi theo, một lúc sau liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Tiếng người xung quanh không biết từ lúc nào bắt đầu dần nhỏ lại, sự im lặng bất ngờ đó đột nhiên phóng đại cảm quan của người ta lên vô số lần, Trì Cẩn Hiến như nghe thấy tiếng tim của rất nhiều người, đập thình thịch.

Lực tay Thích Tùy Diệc đè đầu người ta cuối cùng cũng buông ra, cậu ấy vô thức mở miệng nhỏ giọng mắng: “Đúng là một tên điên.”

Cậu ấy nói là Lục Chấp.

Cuối cùng Trì Cẩn Hiến cũng có thể quay người lại nhìn. Học sinh vừa nãy vây ở đây đã lục tục tản đi, tầm nhìn trước mắt cực kỳ rộng, nhưng cậu lại không thể thấy Lục Chấp ở đâu.

Nhà họ Lục… lần đầu tiên trong lòng Trì Cẩn Hiến đối diện với ba chữ này, thầm nghĩ, nhà họ Lục là như vậy sao?

Cơm trưa ai cũng không ăn được, Lục Chấp vào bệnh viện, Cảnh Ly Thu và vài bạn học khác với tư cách là nhân chứng đi làm lời khai.

Trì Cẩn Hiến gặp lại Lục Chấp vào buổi tối.

Bệnh viện và phòng bệnh nơi họ gặp nhau lần đầu sau một năm rưỡi.

Vẫn là cùng một nơi, cùng một phòng.

Lục Chấp im lặng ngồi trên giường bệnh, bác sĩ đang cúi đầu thay thuốc cho cậu ấy.

Cậu ấy để trần nửa trên, trên vai quấn một vòng băng gạc bị nhuộm đỏ máu, bác sĩ cởi băng gạc bẩn xuống, cẩn thận xử lý vết thương của cậu ấy.

Nhưng người được thay thuốc giống như không có cảm giác đau, trên mặt Lục Chấp không có biểu cảm gì, môi khẽ mím, trong mắt không có một chút thần thái nào, chỉ có sự hung dữ.

Qua ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng bệnh, Trì Cẩn Hiến mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong.

Cậu không đẩy cửa vào, vì bên trong có người khác.

Lục Từ Thanh nhíu chặt mày ngồi ở mép giường bệnh khác, trên mặt đầy sự nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào vết thương trên người Lục Chấp.

Phòng bệnh nhất thời rơi vào im lặng. Có lẽ là quá phiền, hiện tại lại quá yên tĩnh, Lục Từ Thanh cảm thấy bầu không khí này càng cảm nhận càng thấy không đúng, không tự chủ mà lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra.

Khoảnh khắc điếu thuốc được ngậm trên môi, lông mày Lục Từ Thanh hơi giãn ra, dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ông giơ tay định châm lửa, thì bị một giọng nói kịp thời ngăn lại.

“Bệnh nhân còn ở đây, không thích hợp hút thuốc.” Bác sĩ không vui liếc nhìn Lục Từ Thanh, nghiêm túc nhắc nhở, “Huống chi đây còn là bệnh viện.”

Người phía sau động tác hơi dừng lại, sau đó liền cất đồ đi một cách gọn gàng, “ừm” một tiếng nhạt nhẽo.

“…Tiểu Chấp,” sau một lúc im lặng, Lục Từ Thanh mở miệng nói, “Cha không ngờ cậu ta sẽ đến làm con bị thương.”

Lục Chấp cụp mắt xuống, giúp bác sĩ thay thuốc cho mình, không đáp.

Lục Từ Thanh im lặng một lúc, lại nói: “Sau khi con tốt nghiệp đến đây, cha đã sợ cậu ta sẽ đến làm chuyện hại con, nên vẫn luôn ở nhà.”

“…Nhưng hai ngày gần đây trong căn cứ có việc quan trọng, cha không thể không đi được — cậu ta vừa không thấy cha liền lập tức đi theo.”

Quả thật là như vậy, nếu không thì cũng không phải đợi Ngải Đa Nhan buổi trưa làm bị thương Lục Chấp, Lục Từ Thanh bây giờ đã ở trong bệnh viện rồi.

“Lần này là sơ suất của cha, nhưng đây cũng là vì con đã đưa Lục Vịnh…”

Ánh mắt của Lục Chấp đột nhiên ngẩng lên khiến lời nói của Lục Từ Thanh đột ngột dừng lại, phòng bệnh lập tức rơi vào một bầu không khí im lặng kỳ lạ hơn.

Bác sĩ nhẹ nhàng đặt dụng cụ xử lý vết thương vào khay dụng cụ, tiếng động nhẹ đó lúc này lại trở nên chói tai, lạnh lùng như vậy, gần như khiến người ta có một ảo giác kinh hoàng.

Vậy mà Lục Từ Thanh vẫn theo bản năng không thể nói ra một chữ nào nữa.

Một lúc lâu sau, Lục Chấp mới lạnh nhạt dời ánh mắt đi, không nói một lời.

Chỉ trong giây lát, nơi đây im lặng như thể chỉ còn lại tiếng thở của vài người, có một sự rùng mình khiến người ta hơi nghẹt thở. Nhưng trạng thái này không kéo dài được lâu, bác sĩ xử lý xong vết thương thu dọn dụng cụ, nói: “Xong rồi, nghỉ ngơi cho tốt nhé, một khi đau thì nhất định phải nói kịp thời.”

Đợi Lục Chấp nói lời cảm ơn đáp lại, bác sĩ liền quay người đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh chính là lúc này bị gõ.

Trì Cẩn Hiến đẩy cửa đi vào, đôi mắt gần như mọc trên người Lục Chấp.

Và khoảnh khắc nhìn thấy cậu, biểu cảm trên mặt luôn luôn bình thản của Lục Chấp cuối cùng cũng có một chút thay đổi. Anh gần như không biết làm sao mà chớp mắt một cái, ngay sau đó liền lập tức kéo áo bệnh nhân lên mặc vào, che kín băng gạc đầy vai.

Bạn của Lục Chấp đến rồi, Lục Từ Thanh theo bản năng thở phào một hơi, nhưng sau khi nhìn thấy người vào là ai, lông mày của ông lại khẽ nhíu lại không thể kiểm soát.

Trì Cẩn Hiến không để ý, vào một lúc lâu sau mới dời ánh mắt sang Lục Từ Thanh, lịch sự và xa cách gọi một tiếng: “Chú Lục.”

Lục Từ Thanh: “Ừm.”

“Tôi sẽ không đặc biệt đi tiễn thượng tướng nữa.” Lúc này, Lục Chấp nói. Khi nói câu này, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Trì Cẩn Hiến.

Một lời đuổi khách rõ ràng như vậy, nếu không đi nữa e rằng sẽ trở nên khó coi.

Lục Từ Thanh mặt trầm xuống mím chặt môi, dịu đi một lúc vẫn nói một câu “dưỡng thương cho tốt, chăm sóc bản thân cho tốt”, liền kéo cửa ra bước nhanh ra ngoài.

Hai tiếng “cành cạch” vang lên, phòng bệnh lại trở về im lặng.

Trì Cẩn Hiến ôm chiếc ghế nhỏ ở góc tường đến bên cạnh giường Lục Chấp, ngồi xuống, giữa hai người chỉ cách nhau chưa đến một mét.

Trừ những tình huống đột xuất, họ đã rất lâu không ở gần nhau như vậy.

Lục Chấp ngồi trên giường bệnh, cụp mắt xuống gần như tham lam nhìn vào đôi mắt hơi ngẩng lên của Trì Cẩn Hiến, không ai muốn là người đầu tiên thu hồi ánh mắt.

Như thể nếu nhìn ít đi một chút, họ sẽ mất đi thứ quan trọng nhất trên đời này.

“…Lục Chấp.” Môi Trì Cẩn Hiến khẽ động, gọi anh.

Lục Chấp lập tức đáp: “Ừm.”

Trì Cẩn Hiến vẫn nhìn chằm chằm vào anh, mở miệng hỏi: “Không phải là anh nên tốt đẹp sao?”

Vừa dứt lời, Lục Chấp hơi nín thở, dịu đi rất lâu mới nhỏ giọng nói: “Không tốt.”

Anh nói: “…Tôi không khỏe.”

Hai người họ ai cũng không nói những lời tương tự như cần nói chuyện, hơn nữa nếu muốn nói, cũng không biết rốt cuộc là nói về quá khứ, hay nói về hiện tại.

Nhưng không có, chủ đề giữa họ cứ thế bắt đầu.

Như một cặp tình nhân tâm đầu ý hợp nhất.

“Lục Chấp.”

“Ừm.”

“Em hy vọng anh thành thật một chút.”

“Được.”

“Anh thích em không?” Khác với những năm trung học hỏi một cách mập mờ nước đôi với giọng điệu đùa giỡn, Trì Cẩn Hiến nghiêm túc chưa từng có.

Và khác với sự từ chối nhất quán của những năm đó, lần này Lục Chấp cuối cùng cũng thay đổi trạng thái im lặng, trả lời: “Thích.”

Trả lời xong anh lại nhấn mạnh lặp lại: “Rất thích.”

Nhưng Trì Cẩn Hiến không vui, vì câu trả lời này đến quá muộn.

Cậu chỉ im lặng nhìn chằm chằm Lục Chấp một lúc, hỏi: “Vậy tại sao lại từ chối em?”

Nghe vậy, Lục Chấp không nói chuyện ngay, yết hầu của anh như hơi nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi muốn nhốt em lại — nếu một khi tôi vượt rào, sẽ không có ai có thể cứu được em.”

Lời nói này của anh quá thẳng thừng và tr*n tr**, thậm chí còn mang theo một chút hung dữ không thể bỏ qua, không ai sẽ nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh.

Vì vậy những năm tháng đó, anh không cho phép mình có một chút ý niệm vượt rào nào, dù có muốn đến đâu, cũng không thể thể hiện ra ngoiaf.

Đối với một kẻ điên như anh, một khi đã điên, thì thật sự không thể kiểm soát được nữa.

Dường như sợ Trì Cẩn Hiến sẽ bị dọa sợ, nói xong những lời này Lục Chấp liền cụp mắt xuống che đi sự u ám trong mắt, nhỏ giọng nói: “Em đừng sợ tôi.”

Sự suy đoán này Trì Cẩn Hiến đã được chứng thực từ kỳ nghỉ đông đi đến nhà Lục Chấp ở, tờ giấy [Đừng đến gần em ấy quá, mày sẽ nhốt em ấy lại đấy] vẫn còn rõ mồn một, lúc này chỉ là xác nhận người Lục Chấp muốn nhốt lại là mình mà thôi.

Trì Cẩn Hiến căn bản không sợ, cậu chỉ hỏi lại: “Nếu không muốn làm tổn thương em, vậy tại sao không đẩy em ra ngay từ đầu?”

Lục Chấp im lặng, đáp: “Con người đều là ích kỷ.”

Anh lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Trì Cẩn Hiến, nói: “Tôi đặc biệt là vậy.”

Đi kèm với câu nói này, không biết tại sao, vậy mà Trì Cẩn Hiến đột nhiên cười.

Cậu giống như lần đầu tiên nhận thức về Lục Chấp, nhìn thấy một con người hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của mình, và lớp mặt nạ thật này lại do chính tay Lục Chấp xé xuống cho cậu xem.

Trong lúc nhất thời, Trì Cẩn Hiến chỉ cảm thấy mới lạ.

Cậu nói: “Ngoài những điều này, chắc còn có nguyên nhân khác nữa.”

Lục Chấp dường như có chút không hiểu, nghe vậy hơi nghi ngờ cẩn thận liếc nhìn cậu một cái.

Một lúc sau, anh hiểu ra.

“…Thượng Tướng Lục là một người có h*m m**n kiểm soát rất mạnh, ông ấy không cho phép kế hoạch và lộ trình mình đã định ra xuất hiện bất ngờ,” Lục Chấp khẽ mở miệng, lần đầu tiên trước mặt người trong sáng như ánh mặt trời này tự phơi bày sự dơ bẩn mà mình đã từng trải qua, “Tôi không thèm để ý đến em, họ cũng sẽ không thèm để ý đến tôi. Tôi để ý đến em, tất cả mọi người đều sẽ nhắm vào em.”

Từ khi gặp lại Trì Cẩn Hiến vào năm lớp 10, Lục Chấp và đám người Ngải Đa Nhan gần như đã sống yên ổn trong ba năm.

Lục Từ Thanh chỉ nghĩ Lục Chấp có một chút thiện cảm với Trì Cẩn Hiến, nên còn nói đùa có thể kết hôn, Lục Vịnh cũng cho rằng Lục Chấp căn bản không thích Trì Cẩn Hiến, không nghĩ ra ý đồ xấu gì.

Nhưng theo thời gian trôi qua, tâm tư của Lục Chấp dần dần lộ ra manh mối, đến cuối cùng căn bản không thể che giấu được nữa.

Cuối cùng Lục Vịnh cũng nắm được “điểm yếu” của anh, hủy hoại vườn hồng của anh, muốn xem anh hoàn toàn phát điên. Còn Lục Từ Thanh nhận ra Trì Cẩn Hiến là điểm yếu trên con đường sau này của Lục Chấp, cũng bắt đầu uy h**p anh.

Những thứ dơ bẩn này, nếu nói ra từng cái một, Lục Chấp tin Trì Cẩn Hiến nhất định sẽ cùng anh gánh vác, nhưng cho tới bây giờ, Lục Chấp chưa bao giờ nghĩ sẽ để Trì Cẩn Hiến cùng anh lún vào vũng nước đục.

Mặt trời nên mãi mãi sống ở chân trời, tỏa sáng, để anh nhìn từ xa là được.

Nhưng đúng như Lục Chấp đã nói, con người đều cực kỳ ích kỷ.

Đã có được một chút, sẽ không nhịn được muốn có được nhiều hơn.

Yết hầu của Trì Cẩn Hiến như bị một thứ gì đó nghẹn lại, cậu động yết hầu mấy lần vẫn cảm thấy không thể nói được, cuối cùng đành cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu.

Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, như đang mắng người mà nói: “Cha em là Trì Tuy! Ông ấy có thể làm gì em? Thượng tướng thì giỏi lắm sao?”

Hung dữ quá, đến mức khóe mắt cũng đỏ lên.

Nhưng chính vì cha của Trì Cẩn Hiến là Trì Tuy, nên Lục Chấp mới dám phóng túng như vậy, bất kể ai muốn làm gì cũng đều phải cân nhắc.

Nếu không anh tuyệt đối sẽ không đến gần Trì Cẩn Hiến một bước.

“Ừm,” Lục Chấp đáp cậu, giọng nói khàn khàn, “Nhưng tôi sợ.”

Trì Cẩn Hiến sững sờ.

Lục Chấp liền lại nhẹ giọng nói: “Tôi không bảo vệ được em.”

“…Vậy bây giờ anh lại quay đầu lại tìm em làm gì?!” Trì Cẩn Hiến gần như hung dữ nhìn chằm chằm vào người ta, chất vấn.

Giọng Lục Chấp càng nhỏ hơn, nói: “Tôi đã trưởng thành rồi.”

Lớn rồi, thì có thể phản kháng.

Hơn nữa, hiệu quả còn khá tốt… Mặc dù quá trình thật sự quá đau.

Trì Cẩn Hiến không nói nữa, như thể đang tự mình bình tĩnh lại và tiêu hóa cảm xúc.

Cánh tay cậu đặt trên giường bệnh, ngón tay giống như đang tìm việc để làm mà cử động trên ga giường.

“Tiểu Trì,” Lục Chấp khẽ mở miệng, đợi người ta ngẩng mắt lên liếc nhìn anh một cái, anh hỏi, “Tôi có thể chạm vào em không?”

“Không thể.” Trì Cẩn Hiến ngữ khí vẫn rất hung dữ, từ chối như vậy.

“Ồ,” Lục Chấp liền thật sự không động, chỉ giơ một ngón tay lên lén lút cọ vào tay áo của Trì Cẩn Hiến, như đang nhẹ nhàng dỗ dành người ta, nói, “Tiểu Trì… Tôi bị bệnh, nhưng tôi không hèn hạ như vậy. Tôi nói những điều này không phải để em đau lòng thương hại tôi, là em nói muốn thành thật.”

“Em không có đau lòng cho anh.” Trì Cẩn Hiến không vui nói, “Do anh tự làm.”

Lục Chấp ngoan ngoãn gật đầu: “Phải.” Đầu ngón tay anh vẫn nhẹ nhàng cọ vào tay áo của Trì Cẩn Hiến, như thể chơi mãi không đủ. Một lúc sau, môi anh khẽ động, nói: “Tôi biết em không thích tôi nữa, cũng biết em không muốn tôi nữa, nhưng… có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi em không, bao lâu cũng được, ba năm, năm năm… Tiểu Trì, em đừng thật sự không cần tôi.”

Trong khóe mắt Trì Cẩn Hiến toàn là đầu ngón tay của Lục Chấp đang chơi đùa với quần áo của mình, nghe vậy cậu im lặng một lúc, nói: “Chuyện em đã nghĩ thông rất khó thay đổi.”

Lục Chấp gật đầu: “Tôi biết.” Nói xong lại nói, “Tôi đang cố gắng.”

Đêm nay nói quá nhiều chuyện, đã lật ra không chỉ một chuyện của một người, không biết sao, Trì Cẩn Hiến lại đột nhiên nhớ đến hai chữ “thành thật”.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chấp, đột nhiên hỏi: “Anh ghét em không?”

Lời Lục Chấp nói ngày rời trường trung học vẫn còn văng vẳng bên tai, Trì Cẩn Hiến có một trực giác khó hiểu, khi Lục Chấp nói những lời đó chắc chắn không nghĩ sẽ tàn nhẫn như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là không có chút tàn nhẫn nào.

Nghe vậy, Lục Chấp lập tức lắc đầu.

Trì Cẩn Hiến liền đổi cách hỏi: “Anh hận em không?”

Vừa dứt lời, Lục Chấp tiếp tục lắc đầu, chỉ là hơi cụp mắt xuống. Trì Cẩn Hiến khẽ nhíu mày, trong mắt chứa một chút không đồng tình.

Có lẽ là sợ đối phương còn sẽ hỏi ra những câu hỏi kỳ quái gì, Lục Chấp đột nhiên lên tiếng nói: “Tiểu Trì, tôi có thể chuyển vào ký túc xá không?”

Giọng điệu cẩn thận, thái độ thành khẩn, như thể anh đã đợi ngày này rất lâu rồi, lúc này thấy cơ hội phải nhanh chóng nắm lấy.

Trì Cẩn Hiến vì câu hỏi thẳng thắn này mà ngơ ngác một lúc rất lâu, một lúc sau cậu mới phản ứng lại, chưa được mình đồng ý, Lục Chấp vẫn không dám chuyển vào ký túc xá, nhất thời chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, không biết nên bày ra tâm trạng gì.

Cậu không biết Lục Chấp còn có thể nghe lời như vậy.

Nhưng nhắc đến cái này, Trì Cẩn Hiến ngược lại tò mò hỏi một câu: “Hai tháng này anh ở đâu?”

Lục Chấp mím môi, đáp: “Căn nhà tối hôm đó tôi kéo em vào.”

Trì Cẩn Hiến: “…”

Ánh đèn neon trên phố, người đầy hơi thở quen thuộc, tiếng cửa nhà đóng lại kịch liệt, hành lang tối tăm, bàn tay mạnh mẽ bóp cằm cậu, và sau đó là sức mạnh áp đảo phía sau, đều khiến Trì Cẩn Hiến trong đêm nay lại sinh ra một cảm giác choáng váng.

Như thể chuyện này mới vừa xảy ra không lâu, khiến tim người ta đột nhiên đập thình thịch, và rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Trì Cẩn Hiến lườm Lục Chấp một cái thật mạnh, đặc biệt hung dữ.

Lục Chấp cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, là tôi sai.”

“Tại sao lại ở đó? Đó là nhà của ai?” Trì Cẩn Hiến thu hồi ánh mắt, hỏi.

Lục Chấp: “Ba tôi để lại cho tôi.”

“…Hả?” Như thể hoàn toàn không ngờ đến câu trả lời này, Trì Cẩn Hiến không hiểu, “Chú Nhan là người ở đây sao?”

Lúc đầu để cách nhà xa một chút, Trì Cẩn Hiến đi học đại học đã chạy ra khỏi tỉnh, nếu Liên minh và Đế quốc phải vạch ra một ranh giới, thì nơi này đã có thể nói là địa giới của Đế quốc rồi.

Nhà họ Lục và nhà họ Trì là sự tồn tại có thân phận có địa vị tương tự, Nhan Duyệt nhiều năm trước cũng quen biết Nguyên Tư Bạch, Trì Cẩn Hiến liền theo bản năng cho rằng họ đều là người của cùng một thành phố.

“Ừm,” Lục Chấp nói, “Hình như, ba tôi và Thượng Tướng Lục quen nhau ở đây, nhưng ông ấy chưa từng đưa tôi về đây,” nói đến đây giọng nói của anh dần dần nhỏ đi, “Tôi biết nơi này cũng là sau khi ông ấy qua đời, xem một số bức thư ông ấy để lại cho tôi.”

“Ông ấy nói nếu nhà họ Lục không cần tôi, mặc dù nơi này xa, nhưng cũng sẽ không thật sự không có nơi nào để đi.”

Trì Cẩn Hiến nhíu chặt mày, thật sự sắp có phản ứng dị ứng về mặt sinh lý với nhà họ Lục rồi.

“Vì vậy khi tôi biết em đăng ký nguyện vọng vào đây, tôi liền cảm thấy bất kể thế nào, dù có tàn phế rồi, tôi cũng phải đến đây tìm em.” Lục Chấp nói như vậy, tốc độ nói chậm rãi, giọng điệu cực nhẹ, như thể đang nói thầm.

Đầu ngón tay anh cẩn thận nắm lấy một chút vải quần áo của Trì Cẩn Hiến, ánh đèn chiếu bóng của hai bàn tay đó lên ga giường bên cạnh, tạo ra một ảo giác hoàn hảo rằng hai người đang nắm tay nhau.

“Vì vậy,” Lục Chấp ngẩng lông mi lên, cẩn thận nhìn chằm chằm Trì Cẩn Hiến, “Tiểu Trì, tôi có thể chuyển vào ký túc xá không?”

Lớn đến như vậy, trước đây còn theo đuổi người ta nhiều năm như vậy, nhưng Trì Cẩn Hiến chưa từng giao tiếp với Lục Chấp như vậy bao giờ, trực tiếp đến mức khiến cậu không biết phải làm sao.

Cảm giác như chỉ cần sơ suất một chút là không thể chống đỡ được.

Cậu bực bội vò tóc, buồn bã nói: “Tùy.”

**

Sự kiên làm bị thương người ở trường vừa xảy ra đã được học sinh chứng kiến đưa lên trang nhất, dù nơi đây không phải là địa bàn của Lục Từ Thanh, ông vẫn nhận được sự quan tâm chưa từng có.

Và chính vì nơi này không phải là nơi Lục Từ Thanh có thể làm chủ, nên những tin tức đó muốn dẹp cũng không dẹp được.

Trong thời gian đó, cảnh sát ở đây đã trao đổi với Lục Chấp vài lần, ý nguyện của Lục Chấp từ đầu đến cuối đều rất cứng rắn — tuyệt đối không nhượng bộ.

Ngải Đa Nhan phải nhận hình phạt tương ứng.

Lục Từ Thanh đã tìm Lục Chấp vài lần, Lục Chấp gọi một tiếng thượng tướng Lục, đối phương nói chuyện thì cậu nghe, còn lại không nói thêm lời nào.

Cũng từ lúc này, Lục Từ Thanh mới đột nhiên nhận ra, không biết từ lúc nào, Lục Chấp giống như không còn gọi tiếng “cha” nữa.

Nơi đây núi cao nước xa, tay cũng không thể vươn quá dài, dù sao Ngải Đa Nhan cũng là một thành viên của nhà họ Lục, Lục Từ Thanh không muốn mất mặt đến tận địa bàn của Đế quốc, liền xin cấp trên lệnh chuyển Ngải Đa Nhan đi nơi khác.

Vì vậy sau này có lẽ Ngải Đa Nhan còn có cơ hội bị giam cùng với Lục Vịnh.

Vụ tai nạn này đã gây xôn xao dư luận và khiến lòng người hoang mang, ngoài việc theo đuổi Trì Cẩn Hiến một cách hèn mọn, mọi người đều có một nhận thức sâu sắc hơn về Lục Chấp.

Khi cậu trở nên tàn nhẫn thì thật sự rất tàn nhẫn, tuyệt đối không thể dễ dàng chọc.

Và có thể là dáng vẻ Lục Chấp đầy máu ngày hôm đó quá đáng sợ, từ đó về sau, Cảnh Ly Thu thấy Lục Chấp cũng không còn cố ý châm chọc cậu nữa, ngay cả sắc mặt của Thích Tùy Diệc cũng tốt hơn với cậu rất nhiều.

Vì vậy người có tâm trạng khá tốt có lẽ là Lục Chấp.

Bị thương một lần, quan hệ với Trì Cẩn Hiến cũng gần gũi hơn rất nhiều.

Trước khi vết thương lành hẳn, Lục Chấp không vội chuyển vào ký túc xá, dù sao lúc thay thuốc tắm rửa không tiện, cậu cũng không muốn Trì Cẩn Hiến nhìn thấy.

Một tuần sau vết thương gần như đã lành, Lục Chấp mới cố làm ra vẻ kiêu căng lại nôn nóng đưa ra yêu cầu chuyển vào ký túc xá.

Cậu đưa những món đồ nhỏ của mình — điện thoại laptop các thứ cho Trì Cẩn Hiến cầm — như thể đã nộp tất cả thông tin riêng tư trong thời đại số. Bản thân thì xách vali.

Trì Cẩn Hiến nói vai anh vẫn còn vết thương, muốn ra tay giúp anh, nhưng bị từ chối.

Lên lầu xách vali thế nào cũng phải tốn chút sức, vai không thể không dùng sức hoàn toàn, nhưng chính Lục Chấp không cho Trì Cẩn Hiến giúp đỡ.

Bực mình, Trì Cẩn Hiến thầm nghĩ, không giúp thì không giúp, cứ đau đi.

Để bản thân không mềm lòng khi nhìn, Trì Cẩn Hiến tăng tốc độ đi về ký túc xá trước, không đợi người ta.

Diệp Liêu và Phương Minh đã ra ngoài chơi từ thứ bảy tuần trước — tất nhiên là đã rủ Trì Cẩn Hiến, Trì Cẩn Hiến nói có việc nên từ chối.

Tề Nhạc và một đàn anh khóa trên khác cũng không có ở đây.

Vì vậy hiện tại trong ký túc xá chỉ có một mình Trì Cẩn Hiến, đợi lát nữa Lục Chấp đến, thì trong ký túc xá chính là hai người họ.

Cho đến khi dừng lại trước giường của mình đặt đồ của Lục Chấp lên bàn, Trì Cẩn Hiến mới cảm nhận một cảm giác không chân thực.

Cậu quay đầu nhìn về phía giường của Lục Chấp, ngay đối diện mình, trong lòng không nhịn được nghĩ, sau hai năm, tại sao lại đột nhiên gặp lại Lục Chấp, không chỉ gặp lại, còn diễn biến kỳ lạ như vậy.

…Dù sao cũng không phải là định mệnh.

Là có người đã liều mạng chạy đến, mới tìm được một chút hy vọng sống.

Cuộc sống quá bất ngờ, đôi khi kỳ ảo đến mức khiến người ta không dám tin.

Đã như vậy, đột nhiên Trì Cẩn Hiến không nhịn được nghĩ, vậy có lẽ cậu và Tiểu Lộc cũng có một ngày gặp mặt, dù sao Tiểu Lộc cũng đã nói bệnh của cậu ấy đã khỏi rồi.

Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến lại bỗng nhiên nhận ra, hình như mình và Tiểu Lộc đã vài ngày không liên lạc nhiều.

Kể từ lần trước trò chuyện về Lục Chấp vào đêm khuya, Tiểu Lộc hỏi cậu có dự định thích người nào mới không, sau đó họ không còn nói đến cái tên Lục Chấp nữa.

Chỉ trò chuyện về những chuyện khác.

Trì Cẩn Hiến cảm thấy mình phải chia sẻ chuyện này với Tiểu Lộc.

Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!!]

“Err.”

Một chiếc điện thoại nào đó trên bàn rung lên một cái, Trì Cẩn Hiến không để ý.

Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc cậu có ở đó không?]

“Err.”

Tiếng động vừa rồi lại rung lên một cái, lần này, theo bản năng, động tác gõ chữ của Trì Cẩn Hiến hơi dừng lại.

Cậu dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại của mình, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn học trước mặt, ngón tay gõ bừa trên bàn phím.

Bể Tiền Mặt: [.]

“Err.”

Màn hình điện thoại của Lục Chấp liên tiếp nhảy ra tin nhắn mới, khung tin nhắn không được cài đặt riêng tư.

Hộp trò chuyện có ghi chú [Hoa Hồng nhỏ] có ba tin nhắn chưa đọc, tin nhắn cuối cùng là một dấu chấm.

Bể Tiền Mặt: […]

“Err.”

Trì Cẩn Hiến mím môi, đưa tay cầm lấy điện thoại của Lục Chấp, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Cạch”, cửa ký túc xá bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lục Chấp còn chưa đi vào đã cảm thấy trong lòng tự nhiên rùng mình, tất cả tế bào trong cơ thể đều cảm thấy có gì đó không ổn.

Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Trì Cẩn Hiến đang nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt ẩn chứa sát khí.

Hai chân anh vừa bước vào cửa còn chưa đi được một bước, liền theo bản năng đứng sững lại tại chỗ.

Không dám động đậy nữa.

“Lục Chấp.” Trì Cẩn Hiến lạnh lùng lên tiếng gọi anh.

Người được gọi chớp mắt một cái, theo bản năng đáp: “Ừm, chuyện gì?”

Trì Cẩn Hiến đặt điện thoại xuống, quay người đối mặt với anh, từng chữ từng chữ mở miệng: “Tiểu Lộc?”

**

Chan: Còn ai nhớ Lục Từ Thanh từng hỏi Lục Chấp cảm giác thế nào khi biết An An là con trai của Trì Tuy không? Lục Chấp đã trả lời “Thở phào nhẹ nhõm.”. Ừm, vì em ấy có người cha đủ “lớn” để che chở, sẽ không bị làm hại. Nên mới thở phào nhẹ nhõm và đến gần em ấy thêm một chút nữa.

Hết chương 59

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.