Chương 01
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
“Chào buổi sáng, giáo sư Nguyên.” Trong khuôn viên trường vào một buổi sáng mùa hè mát mẻ, trong trẻo, các sinh viên, người thì đi ăn sáng ở căng tin, người thì mang sách vở đến lớp, khi gặp vị giáo sư quen thuộc trên đường, họ đều lần lượt chào hỏi.
Nguyên Tư Bạch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, anh vừa từ căn hộ thuê gần trường đi tới. Đường đi rất gần nên anh không vội vàng, cũng không căng thẳng chút nào.
“Ừm, chào buổi sáng.” Anh khẽ gật đầu đáp lại từng người, nở một nụ cười nhẹ.
Nhắc đến vị giáo sư Nguyên nổi tiếng của trường đại học danh giá trong thành phố này, những lời đồn về anh là nhiều nhất trong trường.
Nghe nói anh tốt nghiệp thạc sĩ và được nhận vào làm giảng viên tại trường này khi mới 24 tuổi, đồng thời bắt đầu học lên tiến sĩ. 26 tuổi, anh lên chức phó giáo sư, và 27 tuổi đã trở thành giáo sư.
Năm nay anh mới 28 tuổi, không hề nói quá khi nói rằng anh là một trong những giáo sư trẻ nhất, không có ai khác.
Điều quan trọng nhất là, anh còn có ngoại hình cực kỳ xuất sắc!
Với chiều cao lý tưởng, đôi chân dài, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, ngay cả chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất cũng trông như một bộ đồ may đo cao cấp trên người anh. Toàn thân anh toát lên một khí chất thanh cao, dễ chịu.
Anh là một người rất dịu dàng, bất kể đối mặt với ai, khóe miệng anh luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng, thoang thoảng, có cũng như không.
Nụ cười đó không khiến người ta cảm thấy quá thân mật, nhưng cũng không hề xa lạ.
Tất cả đều vừa phải. Một người đàn ông hội tụ cả ngoại hình và tài năng như vậy khiến những người xung quanh vô cùng ngưỡng mộ, nhưng cho đến nay anh vẫn độc thân, dẫn đến việc có vô số người theo đuổi Nguyên Tư Bạch.
Đôi khi trên đường đến trường hay về nhà thuê, anh có thể bị chặn lại, trong đó phần lớn lại là các sinh viên.
Đã trải qua quá nhiều lần, nếu là người khác thì dù không tức giận cũng đã sớm thấy phiền, nhưng Nguyên Tư Bạch vẫn luôn dịu dàng. Chỉ mỗi lần anh lại vừa dở khóc dở cười vừa từ chối một cách khéo léo: “Thầy là giáo viên, phải làm gương. Sao thầy có thể cùng các em làm bậy được?”
“Các em vẫn nên học hành tử tế, hoặc giao lưu với những người cùng tuổi xung quanh mình.”
Dần dần, các sinh viên cũng không còn cảm thấy ngại ngùng khi đến làm phiền nữa, chỉ từ xa nhìn vị giáo sư trẻ nhất của họ, người đã dành hết thời gian của mình cho học trò và sự nghiệp học thuật.
**
Mỗi giáo sư trong trường học đều có một văn phòng riêng. Nguyên Tư Bạch đến tầng ba và dừng lại trước một cánh cửa gần cầu thang, cúi đầu lấy chìa khóa ra để mở.
“Nguyên Nguyên! Chào buổi sáng!” Đột nhiên, một giọng nam trẻ trung và đầy sức sống vang lên từ phía sau, rồi nhanh chóng vọt đến bên tai anh.
Dù đã quen với điều này, Nguyên Tư Bạch vẫn giật mình, chiếc chìa khóa trên tay chuẩn bị c*m v** ổ khóa đã “cạch” một tiếng rơi xuống đất. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. Anh bất lực thở dài và nói: “Bạn học Trì Tuy, em đừng lúc nào cũng làm thầy giật mình như thế.”
Vừa nói, Nguyên Tư Bạch vừa cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa trên đất, nhưng Trì Tuy đã nhanh hơn một bước, nhặt nó lên và đưa cho anh bằng hai tay một cách nhiệt tình, cười ngây ngô: “Đây!”
Nguyên Tư Bạch: “…”
Nguyên Tư Bạch liếc nhìn cậu ta, mím môi đưa tay đón lấy rồi nói: “Gọi tôi là thầy. Nếu em thực sự không muốn gọi, thì gọi là giáo sư Nguyên như các bạn khác.”
“Không,” Trì Tuy nói, “Sau này chúng ta sẽ kết hôn, em không muốn gọi anh là thầy.”
Nguyên Tư Bạch liếc xéo cậu ta một cái, không còn dịu dàng nữa, anh mở cửa bước vào và nói: “Nói hươu nói vượn.”
“Không phải đâu.” Trì Tuy tự nhiên như ở nhà, chen vào văn phòng của Nguyên Tư Bạch, đi theo sau anh và hỏi: “Nguyên Nguyên, anh ăn sáng chưa?”
Nguyên Tư Bạch phớt lờ cậu ta, mặc cho cậu ta làm ồn, anh tự mình đi chuẩn bị tài liệu cho tiết học hôm nay.
Nhưng khi có một người luôn ở bên cạnh, tâm trí anh khó tránh khỏi bị phân tán.
Trì Tuy năm nay học năm thứ ba, vẫn là một sinh viên đúng nghĩa, 21 tuổi. Trong khi đó, Nguyên Tư Bạch chủ yếu dạy các khóa của sinh viên năm nhất và năm hai, theo lý thì họ không nên có bất kỳ sự giao thoa nào.
… Nhưng năm ngoái Trì Tuy học năm thứ hai.
Cậu sinh viên này là một người phóng túng và bất cần, nổi tiếng ở trường này nhờ thành tích học tập xuất sắc, nhưng sau đó lại nổi tiếng vì thường xuyên trốn học.
Vì không thường xuyên thấy cậu ta trong lớp, các giáo viên mỗi lần điểm danh đều không thấy mặt Trì Tuy. Cố vấn học tập sau khi nghe chuyện đã không thể chịu đựng được nữa, tìm cậu ta nói chuyện và hỏi tại sao cậu ta lại thường xuyên không đi học.
Trì Tuy ngang nhiên nói: “Dễ quá, em biết hết rồi, đi học không phải lãng phí thời gian sao?”
Cố vấn học tập không còn gì để nói.
Cho đến khi đăng ký môn tự chọn năm thứ hai, Trì Tuy chỉ làm theo thủ tục và chọn bừa một môn—chính là môn của Nguyên Tư Bạch.
Sau khi học xong một tiết, Trì Tuy như được tiêm adrenaline, không còn trốn bất kỳ tiết học nào nữa. Cậu ta nhận được vô số học bổng, một lần nữa trở nên nổi tiếng với tư cách là một sinh viên cực kỳ xuất sắc.
Và trong tiết học tự chọn chỉ có một buổi mỗi tuần, Trì Tuy càng như được tiêm một liều thuốc mạnh, liên tục tương tác với Nguyên Tư Bạch trong lớp. Vị giáo sư Nguyên mỗi lần đều bị cậu ta hỏi đến mức không còn tính tình gì nữa.
Sau nhiều lần như vậy, Nguyên Tư Bạch nghĩ rằng cậu sinh viên có tính cách hoạt bát này chắc chắn có ý kiến về mình. Anh khiêm tốn mời cậu ta đến văn phòng và hỏi liệu mình có điều gì chưa tốt, mong cậu ta góp ý để anh có thể tiếp thu và cải thiện.
Nào ngờ, nghe vậy, sắc mặt Trì Tuy biến đổi liên tục, vội vàng giải thích: “Em có ý kiến gì với anh đâu? Em thích anh! Em rất thích anh a, giáo sư Nguyên. Năm nay em 20 tuổi rồi, đủ tuổi trưởng thành, có thể yêu đương. Hay là anh xem xét một chút đi?”
“Yêu nhau rồi có thể kết hôn, 22 tuổi em tốt nghiệp, có thể đăng ký kết hôn!”
Đây không phải là lần đầu tiên Nguyên Tư Bạch được tỏ tình, nhưng là lần đầu tiên anh gặp một lời tỏ tình… nồng nhiệt đến thế. Anh kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, nói với giọng hơi nhanh: “Thật xin lỗi, thầy không muốn yêu đương với học sinh.”
Nói xong, anh đứng dậy khỏi ghế, khẽ vẫy tay, vừa mỉm cười lịch sự vừa đầy vẻ khó nói, mời cậu sinh viên này ra ngoài.
Nhưng sau khi đã làm vỡ lớp giấy cửa sổ này, Trì Tuy trở nên táo bạo hơn, giống như một con chó lớn đã thoát khỏi vòng cổ, vui vẻ hơn bao giờ hết.
Buổi sáng mang bữa sáng đến, buổi trưa mang bữa trưa, buổi tối mang bữa tối.
Khoảng thời gian đó khiến Nguyên Tư Bạch sợ hãi đến mức phải ăn cơm sớm. Khi thấy đối phương mang hộp cơm đóng gói đến, anh vội vàng nghiêm túc nhắc nhở: “Thầy ăn rồi, đừng lãng phí.”
Nhưng trên đời này đâu chỉ có mỗi cơm để tặng, hoa a, mèo a, rùa đèn a, đều là quà tặng.
Cứ thế, hai người giằng co qua lại đã được một năm rồi.
“… Em không lên lớp, ở đây với thầy làm gì?” Nguyên Tư Bạch thu lại suy nghĩ, tay cũng đã dọn dẹp xong. Anh nhìn Trì Tuy đang ngồi trên sofa trong văn phòng và hỏi.
Nghe vậy, Trì Tuy nói: “Nguyên Nguyên, sáng nay em không có tiết.”
Nguyên Tư Bạch: “…”
Không biết từ khi nào đối phương lại trở nên quá đáng như vậy, một học sinh mà lại dám gọi tên giáo viên của mình như thế… nhưng hình như đã gọi được nửa năm rồi.
Nguyên Tư Bạch nói thế nào Trì Tuy cũng không nghe, cứ làm theo ý mình.
“Không có tiết thì không ngủ, đến đây với thầy làm gì?” Nguyên Tư Bạch mặt không cảm xúc nói.
Trì Tuy bĩu môi vô tội: “Nhớ anh quá, đến gặp anh một chút cũng không được sao?”
Nguyên Tư Bạch: “…”
Nguyên Tư Bạch khẽ thở dài: “Vậy em cứ ở đây đi, thầy đi dạy đây.”
“Em đợi anh buổi trưa về cùng đi ăn cơm nhé!” Khi anh chuẩn bị ra khỏi cửa, Trì Tuy vội vàng gọi với theo từ phía sau.
Nguyên Tư Bạch đóng cửa lại, mím môi đứng tại chỗ một lúc, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Đáng lẽ không nên như vậy, sao mọi chuyện lại diễn biến thế này? Anh là một giáo viên, Trì Tuy là học sinh cũ của anh, anh nên từ chối Trì Tuy như đã từ chối những người khác.
Dù đối phương không nghe, anh cũng nên từ chối mỗi ngày.
Nhưng anh đã không làm vậy.
Nguyên Tư Bạch nắm chặt tập giáo trình mỏng trên tay, cúi đầu xuống cầu thang, tự hỏi, mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?
… Hình như là mùa đông năm ngoái.
Quê của Nguyên Tư Bạch không ở đây, cách một quãng đường khá xa. Năm ngoái, anh vừa lên giáo sư, công việc ở trường rất bận rộn nên hoàn toàn không có thời gian về nhà ăn Tết.
Thực ra, nếu nghĩ kỹ, từ khi bắt đầu đi làm, anh đã ít về nhà vì còn chưa ổn định sự nghiệp.
Vào ngày Tết năm ngoái, nhà trường cuối cùng cũng cho mọi người một chút thời gian nghỉ ngơi. Ở trong căn hộ thuê không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, Nguyên Tư Bạch đột nhiên cảm thấy một chút cô đơn.
Bên ngoài trời tuyết đang rơi, rất lạnh, khác với căn phòng đang mở máy sưởi, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Trời dần tối, năm này dường như cũng sẽ trôi qua như thế.
Đúng lúc này, từ dưới lầu vọng lên một giọng nói run rẩy vì lạnh.
“Nguyên Tư Bạch—”
Nguyên Tư Bạch đang ngồi trên thảm lông, nghe thấy tên mình có chút ngây người, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Cho đến khi giọng nói đó lại gọi thêm một lần nữa.
“Nguyên Tư Bạch— anh ở tầng nào vậy, mở cửa sổ nhìn em đi—”
Khi đó không hiểu sao, Nguyên Tư Bạch thậm chí còn không mang giày, vội vàng chạy đến cửa sổ, mở ra nhìn xuống.
Một làn gió lạnh ùa vào từ bên ngoài, Nguyên Tư Bạch lạnh đến co vai lại, nhưng anh vẫn không chớp mắt.
Trì Tuy mặc chiếc áo khoác phao dày cộm, quấn khăn quàng cổ và đội mũ, ngước cổ nhìn lên tầng năm.
Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi trên người cậu ta, phủ một lớp tuyết trắng đẹp đẽ lên áo khoác và mũ. Khi thấy gương mặt quen thuộc của anh ló ra ở cửa sổ, mắt cậu ta bừng sáng ngay lập tức, hưng phấn vẫy tay với Nguyên Tư Bạch.
Sau đó, cậu ta giơ một bó hoa lớn trong vòng tay lên, không phải hoa hồng, mà chỉ là những bông hoa rất bình thường và thanh nhã.
“Nguyên Nguyên, anh không nói cho em biết anh sống ở đâu, hại em tìm mãi cả buổi trời—Chúc mừng năm mới nha! Em đã nói với gia đình rồi, là đến đây để ăn Tết cùng bạn học——cùng anh ăn tết! Anh cho em vào nhà một chút được không?”
Giữa trời tuyết mênh mông, nụ cười của cậu ta vô cùng rạng rỡ, dường như trở thành màu sắc duy nhất.
**
Đã đến tòa nhà giảng đường, có lẽ vì cảm thấy khó hiểu và phiền muộn về mối quan hệ này, Nguyên Tư Bạch lại thở dài một tiếng.
Anh cầm giáo trình chuẩn bị đi vào lớp, nhưng đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tuyến thể bắt đầu nóng lên một cách mơ hồ. Cơn nóng này đến rất nhanh, Nguyên Tư Bạch lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.
——Kỳ ph*t t*nh.
Lông mày Nguyên Tư Bạch khẽ nhíu lại, theo bản năng sờ vào túi… không có thuốc ức chế.
Kỳ ph*t t*nh một khi đến thì sẽ ập đến một cách dữ dội, không cho người ta vài phút để phản ứng. Không lâu sau, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng. Nguyên Tư Bạch nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh, run rẩy tay sờ vào túi kia.
Điện thoại cũng không có, nó đang ở văn phòng… Nguyên Tư Bạch nhanh chóng chui vào một buồng vệ sinh và nhỏ giọng chửi một câu.
Tình hình không tốt, anh phải làm gì bây giờ? Ban đầu anh muốn dùng điện thoại gọi cho Trì Tuy, bảo cậu ta mang thuốc ức chế trong ngăn kéo đến, nhưng bây giờ con đường này cũng bị chặn rồi.
Sao lại quên mang điện thoại chứ!
Nguyên Tư Bạch ngồi trên nắp bồn cầu, cố nén cắn ngón tay mình. Không lâu sau, cổ và má anh đều đỏ bừng.
Anh tập trung tinh thần, cố gắng giấu đi pheromone dễ bị lộ ra vào lúc này. Anh khó chịu đến mức vai cũng bắt đầu run rẩy nhẹ.
Bây giờ còn lý trí thì pheromone có thể kiểm soát được, nhưng nếu một lúc nữa không còn lý trí… Nguyên Tư Bạch mường tượng ra cảnh tượng đó, khóe mắt bị ép đến ướt át vì sợ hãi.
Anh nghĩ, hay là tranh thủ lúc này còn có thể chịu đựng được thì chạy về văn phòng? Nhưng nếu vô tình gặp phải, anh có thể sẽ k*ch th*ch Alpha trong trường ph*t t*nh.
“Cộp, cộp, cộp…”
Đúng lúc này, bên ngoài buồng vệ sinh vang lên tiếng bước chân. Hơi thở hỗn loạn của Nguyên Tư Bạch đột nhiên ngừng lại, anh mở to mắt và cắn chặt khớp ngón tay hơn.
Tốt rồi, con đường cuối cùng cũng không còn…
“Nguyên Nguyên?”
Nguyên Tư Bạch ngẩn ra, sau đó anh phản ứng lại và vội vàng gõ vào vách ngăn, giọng khàn khàn và rất khẽ: “Trì Tuy…”
Nghe vậy, Trì Tuy lập tức chạy đến nơi phát ra tiếng động, đẩy cửa mạnh nhưng không mở được, chỉ có thể lo lắng hỏi: “Anh làm sao thế? Giọng anh sao vậy?”
“Đã vào tiết rồi, em thấy anh không mang điện thoại nên qua đưa cho anh, nhưng đến cửa lớp lại không thấy anh,” Trì Tuy nói với giọng rất nhanh, đầy lo lắng: “Anh làm sao vậy? Mở cửa ra đi!”
“Hộc… Trì Tuy,” Nguyên Tư Bạch khó chịu đến mức gần như không thể giữ được giọng nói, “Bây giờ em mau… chạy đến văn phòng… lấy… thuốc ức chế…”
“Thuốc ức chế?” Trì Tuy nói, “Anh ph*t t*nh rồi sao?”
Không đợi Nguyên Tư Bạch lo lắng bảo cậu ta đừng hỏi nữa, anh thấy một bàn tay đột nhiên đưa vào dưới vách ngăn.
Trì Tuy quỳ nửa gối trên sàn, cố gắng đưa một ống thuốc ức chế vào trong và nói: “Đây, anh mau tiêm đi.”
Nguyên Tư Bạch có chút ngây người, theo bản năng đưa tay ra đón lấy, rồi cũng theo bản năng hỏi: “Không phải em… vẫn chưa… đi à?”
“Anh là Omega, đương nhiên là em phải luôn mang theo cái này giúp anh chứ. Nếu gặp phải tình huống như hôm nay, anh khó chịu em cũng sợ lắm.” Trì Tuy vội vã nói, “Anh mau tiêm đi, đừng để pheromone lộ ra ngoài, em là Alpha, dễ bị k*ch th*ch…”
Nghe vậy, Nguyên Tư Bạch lập tức nói: “Em ra ngoài đợi thầy.”
“Ồ được, Nguyên Nguyên, anh có việc gì nhất định phải gọi em kịp thời nhé.”
Tiếng bước chân dần xa, nhưng Nguyên Tư Bạch lại nhìn ống thuốc ức chế trong tay có chút ngây người. Trì Tuy này… lại còn chu đáo hơn cả bản thân anh, ngày nào cũng mang theo cái này bên mình.
Ngày hôm đó, Nguyên Tư Bạch kịp thời xin nghỉ ở khoa, không đi dạy, về nhà để trải qua kỳ phát nhiệt khó khăn này.
Lúc đó Trì Tuy mới 21 tuổi, cậu ta cũng không biết sau này mình lại đam mê nghiên cứu và cải tiến thuốc ức chế đến vậy. Và luật pháp của Liên minh về việc tự động phân phối đối tượng kết hôn dựa trên mức độ tương thích pheromone lúc đó quy định độ tuổi là 30.
Lúc đó Nguyên Tư Bạch đã 28 tuổi, kỳ ph*t t*nh của anh ngày càng nghiêm trọng, đến một cách dữ dội và không thể ngăn cản. Nhưng anh không nói ra, Trì Tuy thậm chí không dám đánh dấu tạm thời cho anh.
Cậu chỉ treo đồ ăn lên tay nắm cửa căn hộ thuê của Nguyên Tư Bạch mỗi ngày, nhắc anh ăn đúng giờ, nói chuyện với anh, chuyển hướng sự chú ý của anh để anh không quá khó chịu.
Vào ngày thứ ba của kỳ phát nhiệt, cánh cửa căn hộ thuê “két” một tiếng mở ra.
Thuốc ức chế được tiêm mỗi ngày, Nguyên Tư Bạch trông không còn khó chịu như vậy nữa. Có vẻ anh vừa tắm xong, mặc một chiếc áo choàng tắm bằng vải cotton rộng rãi, nhìn Trì Tuy đang đứng ở cửa và rõ ràng đã ngây người ra, anh nói: “Trì Tuy, đánh dấu tạm thời cho thầy đi.”
“… Hả?” Nghe vậy, Trì Tuy càng ngây người hơn, hoảng loạn không nói nên lời.
Nhưng cậu không cho đối phương thời gian giải thích, cậu chỉ sợ anh ấy đổi ý. Trì Tuy kinh ngạc xong liền vọt vào căn hộ thuê, đẩy Nguyên Tư Bạch áp vào cánh cửa.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Nguyên Tư Bạch vội vàng quay đầu lại và nói: “Chỉ được đánh dấu tạm thời, không được làm bất cứ điều gì khác.”
“Nguyên Nguyên, thư giãn, đừng sợ.” Trì Tuy nói, “Tình yêu của em dành cho anh đương nhiên phải dựa trên sự tôn trọng anh trước tiên.”
Nói xong, hàm răng nhọn của Alpha liền c*m v** tuyến thể mỏng manh của Omega.
Nguyên Tư Bạch ngay lập tức đứng không vững và trượt xuống dọc theo cánh cửa, được Trì Tuy ôm lấy eo một cách vững vàng.
**
Ngày hôm đó, Nguyên Tư Bạch quỳ trên sàn nhà, ôm lấy tuyến thể khẽ th* d*c, sau đó, anh tỉnh táo nói với người phía sau: “Trì Tuy, chúng ta thử một chút đi.”
**
Chan: Biết cái nết theo đuổi trai của Trì Cẩn Hiến là gen của ai luôn =)))
Hêt chương 01
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.