Đề cập tới Liễu Ngôn Bạch, khóe miệng đang vểnh cao của Khấu Lẫm từ từ thu lại.
Sở Dao nhíu mày: “Chàng sợ lão sư sẽ mật báo cho Thiên Ảnh à? Lão sư chưa thấy qua bức họa dỏm của Thẩm Phương nên sẽ không biết chân tướng. Hơn nữa, không phải chàng đã nói hiện tại lão sư có ý phản lại Thiên Ảnh hay sao? Cho dù không thay đổi đầu thương thì cũng không "trợ Trụ vi ngược" mà?”
“Lão Bạch là người tốt.” Bàn tay Khấu Lẫm chống trên mặt bàn, tận lực giảm bớt dồn sức vào bụng, “Lúc trước ta đã từng muốn thuyết phục y để ta sử dụng, nhưng hiện giờ ta chỉ hy vọng y có thể an ổn bứt ra khỏi Thiên Ảnh là được. Đáng tiếc rốt cuộc ta vẫn không tính qua khỏi ý trời, với tình huống trước mắt, không phải y muốn bứt ra là có thể bứt ra.”
Sở Dao không hiểu, ngẩng đầu nhìn Khấu Lẫm cầu giải thích.
Khấu Lẫm nói: “Mười tám năm trước Tạ Trình đã thật sự chết ở Tháp Nhi Cốc, người làm Ảnh chủ của Thiên Ảnh hiện giờ thật ra chính là Tạ Huyên. Liễu Ngôn Bạch xem như nhi tử của cả hai người Tạ Trình và Tạ Huyên, là thân cữu cữu của nàng...”
Sở Dao nghe Khấu Lẫm giải thích, đôi mắt càng lúc càng mở lớn. Một hồi lâu sau khi Khấu Lẫm nói xong thì nàng mới có phản ứng, chộp lấy cánh tay chàng: “Phu quân, chàng và cha chuẩn bị dùng lão sư để đối phó Tạ Huyên? Chuyện này đâu phải lão sư làm sai, lão sư thật là người vô tội lại đáng thương.”
“Nhưng hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-an-doi-long-phuong/546602/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.