Tạ Ninh quả nhiên bị dọa sợ rồi.
Lúc này đầu óc cậu trống rỗng, ngay cả Trang Duyên và mẹ Kiều thì thầm nói nhỏ với nhau cũng không để ý, tay vô thức vò vò vạt áo ngủ.
"Tôi.... tôi lên thay quần áo đã." Một lúc sau, Tạ Ninh mới nặn ra được một câu.
Mẹ Kiều vẫy tay với cậu, giọng điệu dịu dàng mà Trang Duyên hiếm khi nghe được: "Ở nhà mà, cần gì phải khách sáo như vậy, con cứ mặc thoải mái là được, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài."
Cách bà nói 'ở nhà' và 'không có người ngoài' khiến Tạ Ninh hơi ngẩn ra, ngay cả Trang Duyên cũng phải kéo tay áo mẹ hắn dưới bàn, ra hiệu bà thu liễm một chút.
Mẹ Kiều tức giận liếc Trang Duyên một cái, thấy Tạ Ninh quả nhiên hơi câu nệ, vội giảm bớt sự nhiệt tình từ mười hai phần xuống còn mười phần.
"Ý của cô là...." Bà giải thích, "Với mối quan hệ giữa ông nội con và gia đình cô, thì hai bên cũng giống như người một nhà vậy."
Tuy Tạ Ninh có chút nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Cậu bị sự đến thăm đột ngột của mẹ Kiều làm cho bất ngờ, cảm thấy rất căng thẳng, sợ bà hiểu lầm, nhưng lại không biết bản thân đang sợ bà hiểu lầm cái gì.
Thấy cậu cứ đứng đó ngượng ngùng, lại sợ cậu đói bụng, Trang Duyên đứng dậy kéo cậu đến bàn ăn: "Ăn sáng trước đã, kẻo đến trưa lại không ăn nổi."
Tạ Ninh ăn rất ít, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-cu-cau-hon/2739578/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.