Có lẽ là nhờ Trang Duyên chăm sóc chu đáo, ngày hôm sau Tạ Ninh đã hạ sốt.
Trang Duyên thở phào nhẹ nhõm, Tạ Ninh cũng nhẹ nhõm theo.
Nếu còn không khỏi, cậu chắc chắn sẽ bị Trang Duyên kéo đi bệnh viện.
Sau khi hạ sốt, Trang Duyên muốn đưa Tạ Ninh đi mua điện thoại.
Ngày đó ở bến xe, màn hình điện thoại của Tạ Ninh đã bị vỡ tan tành, sau đó chắc là bị vào nước, nên không thể khởi động lại được nữa.
Mang đi sửa chắc chắn sẽ tốn không ít tiền, thời gian sửa cũng lâu.
Trang Duyên lo không liên lạc được với cậu, nên muốn mua một cái mới.
Tạ Ninh nhìn ngày hôm nay, bất ngờ nói: "Không cần vội, vài ngày nữa rồi tính."
Trang Duyên nhíu mày: "Lỡ như em lại chạy lung tung thì anh sợ không tìm được em đâu."
Tạ Ninh giơ hai tay cam đoan: "Tôi sẽ không chạy lung tung nữa."
Trang Duyên liếc mắt nhìn cậu: "Em ở trong lòng anh đã sớm không còn uy tín rồi."
Tạ Ninh mở to mắt: "Trước giờ tôi cũng đâu có chạy lung tung, sao lại không có uy tín?"
Trang Duyên chắc nịch: "Sao lại không!"
Tạ Ninh lẩm bẩm: "Ngoại trừ lần trước."
Trang Duyên nhướng mày nhìn cậu.
Tạ Ninh: "Hay anh thử nói một ví dụ xem nào."
Trang Duyên sững lại.
Hắn suy nghĩ một lúc, nhưng thực sự không nhớ ra được lần nào Tạ Ninh chạy lung tung.
Tạ Ninh vốn không phải kiểu người thích ra ngoài, chỉ cần một chiếc máy tính và một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-cu-cau-hon/2739585/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.