Nửa tháng nữa trôi qua, khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, chân của Lý Hoành cũng tháo bột, bắt đầu tập tễnh đi làm.
Nhưng so với cái chân khập khiễng, thì lòng dạ bất an của anh ta còn tệ hơn.
Lý Hoành ngậm điếu thuốc, đứng bên cửa sổ văn phòng thở dài: "Anh Diệc à, rốt cuộc cậu định thế nào đây? Chuyện này không thể cứ kéo dài mãi được."
Dao cùn cắt thịt, người ta không tung chiêu lớn mà cứ ngấm ngầm giở trò, từng chuyện nhỏ một, nhưng tích tiểu thành đại, cuối cùng đủ sức làm tổn hại nghiêm trọng. Công ty bé tẹo của anh ta sao chịu nổi?
Lý Hoành vừa nói vừa nhìn sang Tang Diệc, kẻ đang ung dung ngả người trên ghế.
Anh lười biếng tựa đầu vào ghế để lộ cần cổ trắng ngần. Chỗ tiếp giáp với cổ áo sơ mi trắng vương vài vết tích mờ ám.
Lý Hoành chói cả mắt, tức đến ném thẳng chiếc gối ôm qua: "Đầu óc cậu bị vắt kiệt đến lú lẫn rồi hả? Tôi lo đến què cả chân, còn cậu thì vui vẻ hưởng thụ đời sống về đêm."
Bị mắng xối xả, Tang Diệc cũng chẳng giận, nhận lấy gối nhét xuống ghế, cười hì hì: "Dạo này tôi đúng là hơi buông thả thật. Sau này sẽ chú ý, chú ý mà, ha."
Lý Hoành suýt nữa tức ói máu. Cái tên không biết xấu hổ này tưởng anh ta đang khen chắc?
Lúc đó, điện thoại Tang Diệc reo lên, anh nhìn lướt qua, mắt sáng lên, sau đó đứng dậy: "Được rồi, tôi đi xử lý chuyện này đây."
"Cậu định xử lý thế nào?" Lý Hoành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230844/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.