"Ngài Tang muốn uống nước? Cứ lấy uống đi, không cần trả tiền đâu." Quản lý sảnh cười niềm nở.
"Quẹt thẻ." Tang Diệc đặt thẻ đen lên bàn.
Quản lý sảnh: "..." Thật sự không cần trả mà.
Lý Hoành mất kiên nhẫn gõ bàn: "Quẹt đi."
Nhân viên quầy lễ tân nhìn quản lý, sau đó nhận lấy thẻ quẹt một cái, rồi đẩy bàn phím số đen về phía Tang Diệc, giọng nhẹ nhàng: "Mời ngài nhập mật khẩu."
"Cần mật khẩu sao?" Lý Hoành ngạc nhiên.
Nhân viên quầy nhìn anh ta một cái, cố hết sức che giấu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ "đúng là đồ ngốc".
Lý Hoành nghiêng người, chống tay lên mặt bàn đá cẩm thạch, nhìn chằm chằm vào bàn phím nhỏ.
Tang Diệc cũng nhìn chằm chằm vào đó.
"Này, có khi nào thư ký Chung quên nói mật khẩu cho cậu không?"
Lý Hoành vừa nói xong, lập tức tự trả lời: "Không thể nào."
Vị thư ký Chung đó nhìn qua là người rất cẩn thận, đến từng xu lẻ còn tính toán cho cậu rồi, sao có thể quên nói mật khẩu được?
"Này." Lý Hoành vỗ mạnh vào lưng Tang Diệc, "Cậu biết mật khẩu không?"
Tang Diệc nhìn anh ta một cái: "Anh nghĩ sao?"
Lý Hoành nghẹn lời, rồi quay lại, chống cả hai tay lên bàn, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn phím số nhỏ: "Sinh nhật, sinh nhật của Mục Văn Kiêu là ngày nào?"
Tang Diệc không nói gì.
Lý Hoành quay phắt đầu lại: "Cậu bị câm à? Tôi đang hỏi đấy!"
Tang Diệc chột dạ sờ mũi: "Tôi... không biết."
Lý Hoành sắp lên cơn đau tim: "Là bạn trai cũ, mà cậu không biết sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ban-trai-cu-bat-nem-trai-noi-kho-khi-tieu-tien/2230890/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.