Bạch Thành Úc lúc trước cho rằng, Kiều Ngạn chỉ là quá chấp nhất, thời gian dài sẽ chậm rãi chuyển biến tốt hơn, nhưng hiện tại, anh không tìm được từ ngữ thích hợp, để hình dung tâm tình của bản thân, so với kinh hoảng, càng làm cho anh chấn động chính là, cách thức xử lý của Kiều Ngạn.
Trong mắt người bình thường, nếu bị thương, trước tiên hẳn nên xử lý miệng vết thương, nhưng Kiều Ngạn lại nhặt lấy mảnh vỡ, tự rạch da, miệng vết thương đáng sợ, phô bày trước mắt anh, trong không gian thoang thoảng mùi máu tươi.
"Cậu! bị! thương! " Bạch Thành Úc đứt quãng nói.
"Anh muốn đau cùng em.
" Kiều Ngạn nói.
Rồi sau đó, Kiều Ngạn dùng kéo, cắt đi phần áo ngủ phía sau.
Bó sát người, như mất đi cảm giác, thẳng đến khi không chịu nổi nữa, làm cho Bạch Thành Úc vươn tay theo bản năng, ôm vòng lấy cổ Kiều Ngạn.
Như đang trôi nổi giữa biển, khát khao sống mãnh liệt bám lấy khúc gỗ.
Bạch Thành Úc cũng không rõ bản thân đang làm gì nữa, có chút sững sờ, nhưng động tác của anh, làm Kiều Ngạn rất hưởng thụ, Kiều Ngạn bình tĩnh hơn, hơi hơi cúi đầu, hôn lên môi anh, hiện giờ anh đã học được, cách hôn từ đối phương, chủ động mở hé môi.
Bọn họ giống như người yêu hôn nhau, tay Kiều Ngạn, ôm chặt eo anh, Bạch Thành Úc hơi mở mắt, nhìn tư thế giữa anh và người kia.
Nửa giờ trước áo còn mặc trên người, rơi xuống mặt đất, nhăn thành một cục nằm gọn một góc.
Kiều Ngạn vờn cánh môi anh, Bạch Thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-bat-ve-sau-nay-sinh-con-cho-han/932597/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.