"Vậy thì để bọn họ mắng, tốt xấu gì cũng có đồ ăn ngon" Tịch Yểu trêu ghẹo nói.
Chu Ý nghĩ đến những gì mình tìm thấy ngày hôm nay, lập tức lên tinh thần, ngây ngốc phụ họa: "Đúng vậy, có đồ ăn ngon, mắng liền mắng đi, muội đã lớn như vậy, bọn họ cũng sẽ không đến mức đánh muội đâu!"Tịch Yểu bị chọc thấy buồn cười.
Nàng quay đầu nhìn lại núi rừng với thảm thực vật rậm rạp, tiếc hận nói: "Nhưng vẫn đáng tiếc, trong đó chắc chắn có rất nhiều thứ.
""Đúng vậy, trước đây thời điểm lợn rừng không hung tàn như thế, muội cùng với các cô nương trong thôn cùng nhau lên núi, tùy tùy tiện tiện liền có thể nhặt được nhiều thứ này nọ, người trong thôn còn có thể tới để săn mồi.
""Vậy vì sao lại không nghĩ giải quyết lợn rừng?""Người trong thôn cũng muốn, nhưng con lợn rừng lao xuống núi, trở tay không kịp, lúc trước còn có người chết, cho nên mọi người đều không nguyện ý lên núi!" Chu Ý bất đắc dĩ nói.
Tịch Yểu cau mày, nghĩ đến địa hình của Chu gia, lo lắng nói: "Nếu con lợn rừng trực tiếp xuống sân sau nhà chúng ta, vậy không phải là có thể trực tiếp vọt tới nhà chúng ta sao?"Chu Ý ngạc nhiên nhìn nàng, hơn nữa ngày mới hồi phục tinh thần lại,, sau đó kinh hãi nói: "Đúng vậy, sân sau của chúng ta chỉ có một hàng rào tre, không thể ngăn cản lợn rừng được!""Nhưng bây giờ, mọi người đều bận rộn với việc cày bừa vụ xuân, chắc chắn không ai muốn xây tường đất, chưa kể, sân sau rộng như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ep-ga-cho-thao-han-son-da-nang-duoc-doan-sung/112144/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.