Cố Ỷ là người độc miệng, lòng cũng lạnh, nhưng cô chưa bao giờ có ý định giết người hay nuôi dưỡng ác ý với con người. Tuy nhiên, đối với ma quỷ thì hoàn toàn khác, trừ phi là loại chưa từng sát hại ai, nếu không thì thái độ của cô đối với chúng chỉ có thể dùng hai chữ "tàn nhẫn" để hình dung.
Có lẽ không chỉ là tàn nhẫn, mà còn có thể nói là... Diêm Vương sống? Chỉ xét riêng cách cô đối xử với ma quỷ, hoàn toàn đủ tư cách dự tuyển vào danh sách dự bị của Diêm La điện.
Vẻ mặt hiện giờ của cô đủ để khiến lũ quỷ từ ba tuổi đến ba trăm tuổi sợ đến phát bệnh, à không, còn phải tính cả Khương Tố Ngôn đang đứng sau cô nữa, nếu không có nàng thì đám ma quỷ kia chắc không phải sợ mà là thèm nhỏ dãi tới mức không thể kiểm soát nước miếng.
Nhưng dù Cố Ỷ có "ngon" đến mấy, thì giờ phút này Lệ Nhân cũng chẳng còn tâm trạng ăn cô nữa. Ngon thì ngon thật đấy, nhưng cái mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất. Lệ Nhân chỉ là ngốc, chứ không phải là ngớ ngẩn.
Lily cũng là người thông minh. Khi Cố Ỷ nói ra câu "vì sao không tha cho các cô gái kia", cả Lily lẫn Lệ Nhân đều hiểu rất rõ: Cố Ỷ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.
Lily ôm chặt lấy Lệ Nhân, trong đầu điên cuồng suy nghĩ xem có cách nào để giúp Lệ Nhân thoát thân. Giờ cô không còn lo lắng cho tính mạng của mình, vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ep-ke-thua-lao-ba/2796131/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.