Từ Tâm có lẽ không biết rằng vẻ mặt của mình lúc này trông tệ đến mức nào.
Bất ngờ thay, Hàn Sóc khẽ cười, anh nắm lấy cằm cô, bóp nhẹ má cô rồi trở lại với giọng điệu lười biếng: “Nhân dịp nghỉ lễ về nhà một chuyến cũng tốt, ở Bắc Kinh tôi còn phải phân tâm trông chừng em.” Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô với ánh mắt nửa cười nửa không, đến khi vẻ mặt của Từ Tâm không còn cứng nhắc như vừa nãy, anh mới tiếp tục nói: “Hãy nói chuyện kỹ với mẹ em, không phải em muốn đóng vai cô gái ngoan sao? Vậy thì đừng nghĩ nhiều, cứ làm những gì em muốn làm, tôi sẽ ở đây đợi em trở về.”
Khi anh nói “làm những gì em muốn làm” và “đợi em trở về”, đôi mắt Từ Tâm dường như có chút xúc động, cô khẽ mím môi, nhưng đôi môi nhanh chóng bị ngón tay cái của người đàn ông xoa mở ra, không cho cô tùy ý hành hạ nơi mà anh muốn chạm vào nhưng chưa thể chạm tới.
Dưới ánh mắt của anh, Từ Tâm nhanh chóng nhượng bộ, cô cụp mắt xuống, khẽ nói: “Em sẽ trở về sớm.”
“Được.”
Ngày hôm sau, hai người tiếp tục làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra. Cố Khâu Trạch rất khó hiểu về tình trạng vi diệu của họ, nhưng tuân theo nguyên tắc “ít can thiệp vào chuyện của người khác”, anh ta không hỏi gì cả, làm tài xế cho Hàn Sóc ngày cuối cùng, rồi tối đó lái xe đến Tam Lý Truân để chơi. Ngày mai đã là 1/5, Chu Cận và những người khác cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-gio-me-hoac-meo-gia-an-co/2721268/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.