Chương 51: Giờ đây là sân khấu của anh . * “Gửi những thứ này đến email mà TE đã liên lạc với cậu, cậu làm được không?” Văn Thanh Thanh hơi do dự: “…Chỉ cần làm vậy thôi sao? Họ sẽ không truy cứu mình nữa chứ?” “Ừ.” Nghe vậy, Văn Thanh Thanh nhanh chóng ngừng khóc. Trước khi cúp máy, Văn Thanh Thanh bỗng hỏi: “Tâm Tâm, chúng ta… vẫn có thể làm bạn chứ?” Từ Tâm im lặng một lúc lâu. Nhưng cuối cùng cô không trả lời, đây cũng là lần đầu tiên Từ Tâm chủ động cúp điện thoại trước. Cầm điện thoại trong tay, Từ Tâm lại hướng ánh nhìn về con đường nhựa phủ đầy ánh trăng. Vào khoảnh khắc đó, ánh mắt cô cũng bình thản như biểu cảm của cô, bình thản đến mức gần như lạnh lùng. Từ Tâm nhớ lại trong “Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya” từng có một câu như thế này, để mô tả đối phương có vẻ không tệ — Họ đều là những người có một lỗ hổng trong tâm hồn, những thứ quan trọng đang dần dần biến mất qua lỗ hổng đó. Từ khi nghe giọng điệu nhẹ nhõm của Văn Thanh Thanh, Từ Tâm đã biết, cô ta không thực sự thừa nhận lỗi lầm. Cô ta chỉ quá sợ hãi, sợ bị truy cứu, sợ phải gánh chịu hậu quả, nhưng đồng thời cô ta cũng mơ hồ biết rằng, với tư cách một người bạn, Từ Tâm sẽ không thực sự làm ngơ trước việc cô ta làm, cô ta đang chờ một cơ hội để tự gỡ tội cho mình, vì thế cô ta mới gọi điện cho Từ Tâm. Giống như cô ta tự nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-gio-me-hoac-meo-gia-an-co/2721272/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.