Chương 81: Chuyện bị lái sang hướng khác, Hàn Sóc hừ lạnh một tiếng: “Tay nhiếp ảnh đó chỉ hận không thể lột s@ch đồ anh ra.”
*
Cánh tay nóng bỏng của anh chạm vào tay Từ Tâm, cô cảm thấy tim mình thắt lại vì hơi thở này, sau đó cô ngay lập tức nghe thấy Hàn Sóc lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao lại yếu đuối thế? Từ xưa đến nay làm gì có chuyện cha nhường đường cho con.”
Từ Tâm nghe vậy không biết nên cười hay khóc. Lúc này Hàn Khởi đã bú no, bắt đầu nấc cụt, sự chú ý của Từ Tâm hoàn toàn bị Hàn Khởi thu hút, thậm chí không kịp kéo áo xuống, cô bắt đầu nhẹ nhàng vỗ về cho Hàn Khởi để giảm nấc.
Hàn Sóc bị mùi sữa từ người cô quyến rũ, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm.
Anh im lặng nhìn chằm chằm vào vùng trắng ngần đó, càng nhìn, mặt Từ Tâm càng đỏ. Ánh mắt của anh như có thực thể, cô không thể nào phớt lờ được, cuối cùng cô cảm thấy quá xấu hổ bèn quay đầu trừng mắt nhìn anh, rồi dùng tay kéo áo xuống. Hàn Sóc li3m môi, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
Từ Tâm mím môi, đỏ mặt cúi đầu, không nhìn anh.
Cô nghĩ, dù là bao nhiêu năm sau, chỉ cần anh nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Từ Tâm đưa Hàn Khởi đã hết nấc cho anh, Hàn Sóc đón lấy, cũng chẳng ngắm nhìn vẻ buồn ngủ của con trai sau khi ăn no mà đứng dậy đặt con vào nôi rồi quay lại ngay.
Anh trực tiếp đè Từ Tâm xuống giường.
Từ Tâm cảm thấy gấu áo mình dần dần bị anh cuộn lên, anh như một con báo đang rình mồi, chế ngự phía trên cô, một chân quỳ bên cạnh chân cô, chân còn lại hơi gập đứng trên mặt đất. Sau đó anh cúi đầu xuống, Từ Tâm rên khẽ một tiếng, tay cô luồn vào mái tóc ngắn của anh, cố gắng làm mình xao nhãng, để không cảm thấy xấu hổ đến chết được.
Cơ thể Hàn Sóc nóng như một lò sưởi, cồn và d*c vọng trong cơ thể anh hoàn toàn bốc hơi và phóng đại, mùi sữa thơm ngon và sự thuận theo của cô khiến anh không thể kìm nén được, anh căng cứng cơ bắp, nụ hôn ngày càng mạnh mẽ, sức mạnh của cánh tay cũng dần dần mất kiểm soát.
Trong thời gian ở cữ, Từ Tâm cũng không tránh khỏi một số tình huống s1nh lý khó xử, mặc dù bác sĩ đã nói có những lúc có thể để chồng giúp đỡ, nhưng cô chưa bao giờ đề cập với Hàn Sóc, nhưng người này thật tốt, trong nhiều phương diện có thể nói là học không cần thầy.
Tuy nhiên, sau những trò đùa này, người bị hành hạ lại chính là kẻ gây ra nó. Khi Hàn Sóc buông cô ra, người anh đẫm mồ hôi, anh nằm trên người cô, trong mắt có d*c vọng nồng nàn và kiềm chế, nhưng nghĩ đến việc hiện tại cô vẫn chưa thể chịu đựng những điều khác, Hàn Sóc chỉ có thể hít sâu một hơi, vội vàng lăn khỏi người cô, nằm thẳng bên cạnh cô và cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Gấu áo của anh vì cử động mà hơi vén lên, để lộ vòng eo săn chắc và cơ bụng rõ ràng. Từ Tâm kéo áo anh xuống, làm dịu đi cảm giác nóng bỏng trong lòng, rồi mới ngồi dậy nhìn về phía anh.
Vẻ mặt thèm muốn không thỏa mãn của anh khiến cô không nhịn được cười.
Từ Tâm bò lên người anh, một cách lặng lẽ, thân hình mềm mại như con rắn.
“Nếu em cứ trêu anh nữa…” Hàn Sóc cảnh báo cô bằng giọng khàn đặc, nhưng chưa nói hết câu đã phải dừng lại vì bàn tay Từ Tâm luồn xuống dưới. Anh buông tay xuống, đôi mắt nhìn cô như bốc lửa, Từ Tâm nghiêng mặt đi, tai áp vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, động tác tay hơi vụng về nhưng dần dần đã trở nên linh hoạt.
“Ngoan nào, đừng cử động…”
Người phụ nữ này, có phải muốn anh chết không?
Toàn thân Hàn Sóc căng cứng, cố gắng nghe lời cô mà không động đậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Hàn Khởi ngáp một cái.
Hai người trong phòng đã nóng đến mức toàn thân đổ mồ hôi, dính vào nhau qua lớp áo mỏng, cuối cùng Hàn Sóc ngồi dậy, ôm chặt cô vào lòng. Từ Tâm dừng động tác tay lại, đợi hơi thở anh dần bình ổn trở lại.
Người đàn ông kiêng khem nửa năm tỏa ra hơi nóng, lúc này men rượu đã tan gần hết, chỉ còn lại sự thỏa mãn. Anh nghiến răng, cắn vào một mảng thịt mềm sau tai Từ Tâm, hậm hực dọa dẫm: “Em giỏi lắm!” rồi lấy khăn giấy ở đầu giường, mặt nghiêm nghị lau tay cho cô.
Thực ra Từ Tâm cũng ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cô làm như vậy, nhưng vẫn cười thầm, lúc này thấy Hàn Khởi có dấu hiệu tỉnh giấc, cô liền đẩy anh vào phòng tắm để tắm rửa.
Sau đó Hàn Sóc không có cơ hội đáp lễ, vì sau khi Từ Tâm hết thời gian ở cữ không lâu đã lên đường, còn Hàn Sóc cũng bước vào lịch trình bận rộn đến mức chân không chạm đất. Trong đó, việc quan trọng nhất không nghi ngờ gì là công việc trước khi truyền thông và quảng bá cho “Siêu mẫu”. Bộ phim đang ở giai đoạn biên tập và hoàn thiện cuối cùng để kịp tham dự Liên hoan phim Quốc tế Venice, cuối cùng ấn định ra mắt vào tháng tám, trước đó đội ngũ sáng tạo cần thực hiện các hoạt động quảng bá khác nhau ở châu Âu.
Từ Tâm đi học chưa lâu, mọi người xung quanh đều đang thảo luận về điều này, với cường độ quảng bá tăng cao, Hàn Sóc cũng bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên các phương tiện truyền thông châu Âu. Năm nay tiếng tăm của Hàn Sóc trong giới thời trang vang dội, cộng thêm sự hậu thuẫn của phim ảnh, anh có độ nổi tiếng rất cao trong nhóm bạn trẻ xung quanh Từ Tâm. Saint Lorna chính là fan cuồng nhiệt nhất bên cạnh Từ Tâm, cô thường thấy Saint Lorna ôm tạp chí thời trang lật đi lật lại phần của Hàn Sóc để chiêm ngưỡng, chỉ cần là số báo có nội dung về Hàn Sóc, cô ấy đều mua về ngay lập tức, còn mời Từ Tâm cùng xem.
“Ước mơ của mình là may một bộ quần áo cho người đàn ông này.”
Một ngày nọ Saint Lorna chạy vào từ bên ngoài, đập số mới nhất của tạp chí “Nam Sắc” lên bàn làm việc của Từ Tâm, mặt đỏ bừng bừng, nói xong còn không ngừng quạt quạt cho mặt mình.
Từ Tâm dừng công việc đang làm, tiện tay cầm lên và lật mở.
“Nam Sắc” với tư cách là tạp chí thời trang nước ngoài, vốn nổi tiếng với phong cách chụp gợi cảm và quyến rũ, đây là lần đầu tiên Hàn Sóc xuất hiện trên tạp chí này, còn là dự án mở đầu, trang nội dung chỉ kém trang bìa của ngôi sao quốc tế Justin.
Trang giấy là giấy in có ánh nhũ mờ, hình ảnh tràn ngập sắc thái đen trắng xám mang vẻ suy đồi, người đàn ông mặc áo sơ mi mở phanh, nửa dưới là quần jean với thắt lưng và khóa kéo mở một nửa, để lộ một bên logo CK, làm nổi bật vòng eo thon gọn và xương hông, khiến người xem không khỏi cảm thấy cổ họng khô ran. Anh đứng bên cạnh kệ bếp, tay tựa thoải mái trên mặt đá cẩm thạch, mắt lơ đãng liếc nhìn vào ống kính, tuy không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong đáy mắt rõ ràng ẩn chứa một sự khiêu khích từ trên cao.
Là nhiếp ảnh gia hàng đầu của “Nam Sắc”, McKairi có kỹ thuật chụp và hậu kỳ không thể chê vào đâu được. Một tia sáng xuyên qua cửa sổ là sắc màu duy nhất trong toàn bộ không gian, ánh mắt của Hàn Sóc nổi bật bên cạnh tia vàng kim đó, vai, ngực, eo, hông từng đường nét đều gần như hoàn hảo, sự hiện diện của anh dường như chính là hiện thân của “quyến rũ”.
Saint Lorna đứng bên cạnh kêu lên không chịu nổi, Từ Tâm lật từng trang xem qua.
Số trang quả thực không ít, đầy đủ chín trang nội dung, Từ Tâm xem kỹ từng trang không sót chỗ nào, cũng phải thừa nhận, người đàn ông này sau khi trở thành bố, khí chất càng trở nên hấp dẫn.
Rõ ràng vẫn ở độ tuổi thanh niên, nhưng ánh mắt đã thêm phần tự tin vững vàng, anh quá hiểu rõ ưu thế của mình ở đâu, chỉ cần một đôi mắt là có thể khiến người ta cảm thấy bị nắm chặt, không thể thoát ra.
“Thật không biết một người đàn ông như vậy trong đời thường sẽ như thế nào? Làm người phụ nữ của anh ấy chắc hạnh phúc chết mất!”
Saint Lorna chỉ vào đường cơ bụng và cơ ngực, cơ bụng hoàn hảo đó, dùng giọng thèm thuồng để mơ màng.
Từ Tâm trả lại tạp chí quý giá cho cô ấy.
Đời thường là như thế nào ư?
Từ Tâm mỉm cười không nói gì.
Điều mà Từ Tâm không ngờ là, gần đến tháng tám, Rousteing cũng nhận được lời mời từ ban tổ chức Liên hoan phim Quốc tế Venice, và sau đó Rousteing còn hỏi cô có sẵn lòng làm bạn đồng hành cùng ông không.
Khi mời Từ Tâm, biểu cảm của Rousteing thậm chí còn hơi tinh nghịch, ông là người duy nhất trong toàn bộ trại huấn luyện biết mối quan hệ giữa Hàn Sóc và cô.
Ban đầu Từ Tâm hơi lo lắng việc giữa nhiều học viên như vậy mà Rousteing chỉ mời một mình cô có phù hợp không, tuy nhiên Rousteing rất nhanh đã xóa tan lo lắng của cô. Ông nói với Từ Tâm: “Circe, thế giới này ngay cả Chúa cũng thiên vị, đặc biệt là trong ngành công nghiệp cạnh tranh tàn khốc như thế này, cô nên tự hào về tài năng và việc được đối xử đặc biệt của mình.”
Nói xong, ông nháy mắt: “Hơn nữa chồng cô sẽ tỏa sáng rực rỡ ở đó, cô không muốn tận mắt chứng kiến sao?”
Từ Tâm thừa nhận mình đã bị thuyết phục.
Khi cô nói với Hàn Sóc về chuyện này vào buổi tối, Hàn Sóc im lặng một lúc rồi nói: “Vậy là em từ chối anh, nhưng lại đồng ý đi thảm đỏ với một người đàn ông khác?”
Từ Tâm không ngờ trọng tâm của anh lại là ở đây, không khỏi bật cười.
“Rousteing thực sự là một thầy giáo rất tốt.” Trong những ngày làm việc tại Balmain, Từ Tâm đã hiểu đầy đủ rằng, người trưởng bối vừa là thầy vừa là bạn này, một khi coi trọng bạn, ông sẽ không tiếc gì mà truyền đạt tất cả.
Nếu không phải vì Hàn Sóc, Từ Tâm cảm thấy sau khi tốt nghiệp mình sẽ không do dự mà chọn ở lại.
Lời nói của Từ Tâm thấp thoáng chút tiếc nuối.
Hàn Sóc nghe xong càng không hài lòng.
“Đừng quên em đã hứa với anh điều gì.”
“Em biết rồi mà.” Giọng Từ Tâm vô tình mang theo vài phần dỗ dành, “Em đã xem ‘Nam Sắc’, chụp rất đẹp.”
Chuyện bị lái sang hướng khác, Hàn Sóc hừ lạnh một tiếng: “Tay nhiếp ảnh đó chỉ hận không thể lột s@ch đồ anh ra.”
Ai cũng biết McKairi là người giới kia.
Từ Tâm nghe vậy trêu anh: “Vậy sao anh còn nhận?”
Hàn Sóc khẽ nói câu gì đó, rồi ngay lập tức cúp điện thoại.
Nhưng Từ Tâm nghe rõ mồn một, anh nói – vì đó là tạp chí phát hành nhanh nhất.
Như vậy em có thể xem sớm hơn.
Từ Tâm cầm điện thoại, cúi đầu cười.
Khi mới rời đi, Hàn Đông Tố sẽ gọi video cho Từ Tâm ba bốn ngày một tuần, cơ bản camera luôn hướng về phía nôi em bé, Hàn Đông Tố rất ít nói chuyện, cầm một tách cà phê đứng yên lặng để Từ Tâm chậm rãi ngắm nhìn, thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm tình hình học tập và công việc gần đây của Từ Tâm, so với cách ở chung với Hàn Sóc, ngược lại Từ Tâm giống như con của ông hơn.
Từ Tâm cũng đã thích nghi với danh phận mới của mình, việc gọi bố càng ngày càng tự nhiên.
Hàn Đông Tố cũng cho cô rất nhiều lời khuyên về sự nghiệp, khi biết cô sẽ tham dự liên hoan phim cùng Rousteing, Hàn Đông Tố cũng rất tán thành.
Một lần trước khi kết thúc cuộc gọi video, Hàn Đông Tố nói với Từ Tâm: “Chuyện của Hàn Khởi bố đã nói với bố mẹ con, ban đầu họ hơi sốc, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận.”
Nói xong câu này, Hàn Đông Tố không nói gì thêm, như thể đó chỉ là một thông báo bình thường, ông rất hiểu mối quan hệ hiện tại của Từ Tâm và bố mẹ cô, hiện nay phần lớn việc giao tiếp với bên đó đều do Hàn Đông Tố thực hiện, đối với ông điều này chẳng có gì to tát, ông chỉ muốn làm con mình vui lòng. Từ Tâm sau khi kết hôn với Hàn Sóc cũng trở thành con của ông, Hàn Đông Tố luôn nắm bắt rất tốt mức độ thích hợp.
Từ Tâm nói “Cảm ơn bố”, rồi chúc hai người trong màn hình ngủ ngon, sau đó tắt máy quay.
Giữa tháng tám, Từ Tâm đi cùng Rousteing tham dự liên hoan phim.
Rousteing vốn điềm đạm, khác với các diễn viên tranh đua sặc sỡ trên thảm đỏ, nên Từ Tâm để phù hợp với Rousteing mà đã chấp nhận đề nghị của ông, hoàn thành sớm một bài tập của mình để làm váy dự tiệc ngày hôm đó. Đó là một chiếc váy dài nhung đen, đuôi váy được thiết kế theo hình đuôi nàng tiên cá, trên chất liệu mềm mại chỉ điểm xuyết đơn giản những hạt ngọc mờ, như những vì sao lấp lánh kín đáo trong màn đêm.
Hai người hạ cánh ở Venice, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đến địa điểm theo thời gian quy định.
Khi họ đến, các phóng viên hai bên thảm đỏ đã sẵn sàng, nhưng vì thời gian sắp xếp cho họ vào sân khấu còn sớm, hầu hết diễn viên vẫn chưa đến nên không có nhiều người phấn khích chụp họ, chỉ có một số phương tiện truyền thông thiên về bình luận chen chúc ở phía trước, lần lượt phỏng vấn một số nhà đầu tư và nhà thiết kế.
Ban tổ chức liên hoan phim đã đặc biệt sắp xếp xe chuyên dụng cho Rousteing, tài xế mở cửa xe cho họ. Từ Tâm nắm tay đối phương xuống xe, từ khi họ đến, tiếng máy ảnh xung quanh vang lên thường xuyên hơn lúc trước.
Đây là lần đầu tiên Từ Tâm xuất hiện ở một sự kiện lớn, mọi người không quen thuộc với cô, không ít phóng viên lộ ra vẻ mặt ngờ vực.
Từ Tâm khoác tay Rousteing, khóe miệng luôn mang một nụ cười nhẹ nhàng, họ đứng trên thảm đỏ một lúc, đợi phóng viên chụp xong, Rousteing theo hiệu của người dẫn chương trình phía trước dẫn Từ Tâm vào hội trường.
Có người dẫn họ đến chỗ ngồi chỉ định. Sau khi ngồi xuống, Rousteing hỏi cô: “Cảm thấy thế nào?”
Từ Tâm gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
Rousteing cười: “Trong mắt cô viết đầy sự không quan tâm.”
Từ Tâm cũng cười theo.
Không gì giấu được ông.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.