Lúc trở về Hắc Ngạo nhân tiện bắt hai con thỏ, một con giữ lại cho Thời Thất chơi, một con khác thì mở ngực mổ bụng, nấu ăn.
Thỏ vừa trắng vừa mềm, còn mập mạp đang thong dong tự đắc gặm cỏ ở trên đùi Thời Thất.
Thời Thất ngước mắt nhìn Hắc Ngạo, cách Hắc Ngạo xử lý con thỏ vẫn thô bạo như cũ, chẳng cần bất kỳ công cụ gì, một tay xé mở bụng thỏ rồi lột da từ đầu đến đuôi rồi vô cảm xử lý nội tạng.
Cho dù nhìn thấy cảnh này bao lần thì Thời Thất cũng sợ hãi trong lòng.
Thời Thất yên lặng dời mắt, nghịch tai thỏ: "Hắc Ngạo..."
"Hả?" Nghe thấy Thời Thất gọi hắn, bên kia Hắc Ngạo thờ ơ trả lời.
Thời Thất cắn môi, lấy dũng khí hỏi: "Sao ngươi luôn đi cứu ta? Ta rất vô dụng...!cho dù là phụ thân cũng có thể chẳng đi cứu ta, sao ngươi...!chạy đi tìm ta?"
Cha mẹ Thời Thất chưa từng xem trọng người thân, cho dù con cái gặp nạn thì bọn họ cũng sẽ không ra tay cứu giúp, nếu như con mình trốn thoát là bản lĩnh, trốn không thoát...!là số mệnh, sống hay chết, bọn họ không quan tâm.
Hắc Ngạo gục đầu xuống, tiếp tục động tác trên tay: "Bởi vì nàng là thê tử của ta."
Bởi vì nàng là thê tử của ta...
Nàng là thê tử của ta...
Thê tử...
Thời Thất bị câu trả lời to gan này làm ngừng cả thở, tay bỗng nhiên buông lỏng, thả con thỏ bị giam cầm ra và nó lập tức nhảy xuống mặt đất, nhảy ra ngoài cửa.
Thời Thất chẳng để ý con thỏ chạy trốn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ke-thu-yeu-thich-ta-phai-lam-sao-bay-gio/2071279/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.