Ân Đệ giành mở miệng trước, cố ý đánh trống lảng nói: "Hiện tại tôi chỉ có thể trách mình không có đủ kinh nhiệm. Chỉ là, nếu lúc đấy anh có thể nói với tôi những lời này, có lẽ tôi đã không làm hỏng chuyện thành ra như vậy." Nói đi nói lại vẫn là đang trách anh.
"Nếu nh lúc y ti chỉ ra chỗ khng đúng của c, vi tính khí của c, c sẽ nghe lọt tai sao?"
Giật mnh, Ân Đệ thở ra, đnh chp nhận."Chc l sẽ khng."
Th ra, c lại c tính tnh h hỏng nh vậy? C lẽ, c nn sửa đổi một chút . . . . . . Tn đn ng đng gét ny, c lun ni khng lại đợc anh ta.
"Ti khng thích ăn cho nguội” Anh bỗng nhiên nhìn bát cháo trước mặt nói.
Ân Đệ ngẩn ra, thấy gương mặt anh đang cau có nhìn bát cháo, thật sự rất buồn cười "Vậy sao anh không ăn trước, không cần phải chờ tôi về đâu."
"Cô biết tôi đang đợi cô?" Một câu hai nghĩa đó.
Đông! Thùng thùng! Ân Đệ trái tim lại như đánh trống. Giờ đổi thành cô trừng mắt nhìn bát cháo, "Tôi cũng không thích ăn cháo nguội."
"Vậy còn chờ gì? Ăn thôi." Anh đang muốn khởi động, bỗng nhiên lại phát hiện ra cái gì, sau đó đổi lại bát cháo của cô.
"Sao vậy?" Cô có chút buồn bực. Không phải đều giống nhau sao?
"Chén của cô không có bỏ thêm hành hoa."
Ân Đệ ngẩn người. Anh cư nhiên lại chú ý đến mỗi lần cô đều bỏ hành hoa trong bát ra sao?
Có lẽ do đột nhiên phát hiện ra một mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-kip-theo-duoi-vo-cua-tong-giam-doc/569944/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.