Sáng hôm sau tôi thức dậy với ánh nắng chói hàng mi và một mùi cà phê ngon tuyệt trong không khí.
"Chào buổi sáng!" giọng Connor vọng lại từ xa.
"Chào buổi sáng," Tôi lầm rầm, mắt vẫn chưa mở.
"Em có muốn chút cà phê không?"
"Vâng làm ơn"
Tôi quay lại và vùi cái đầu đau nhói vào gối, cố chìm lại vào giấc ngủ trong đôi ba phút. Bình thường tôi có thể làm được chuyện này rất dễ dàng. Nhưng hôm nay, có cái gì đó đang bứt rứt trong tôi. Có phải tôi đã quên điều gì chăng?
Khi tôi nửa nghe thấy Connor lạch cạch quanh bếp, và âm thanh bé tí của tivi, trí óc tôi lờ đờ dò dẫm xung quanh tìm manh mối. Giờ là sáng chủ nhật. Tôi đang ở trên giường của Connor.
Chúng tôi đã đi ra ngoài dùng bữa tối – Ôi Trời, cái chuyến bay kinh dị ấy... anh ấy đã tới sân bay, và anh ấy bảo....
Chúng tôi sắp dọn tới sống chung!
Tôi ngồi dậy, vừa lúc Connor tới với 2 cái cốc và 1 bình pha cà phê. Anh ấy mặc áo choàng mầu be trắng và nhìn hoàn toàn tuyệt vời. Tôi thấy nhói lên cảm giác kiêu hãnh, và với ra hôn anh.
"Hi," anh ấy nói, cười phá lên, "Cẩn thận." Anh ấy đặt vào tay tôi cốc cà phê. "Em cảm thấy thế nào?"
"Ổn cả." Tôi vuốt tóc ra sau. " Hơi chếnh choáng một chút "
" Anh không ngạc nhiên, " Connor nhướng mày. " Hoàn toàn là một ngày hôm qua rồi. "
" Nhất định rồi." Tôi gật đầu, và nhấp một ngụm cà phê. " Vậy là. Chúng ta sẽ... sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-cua-emma/364682/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.