Bây giờ thì tôi chẳng những không được thăng chức mà bạn trai cũng chẳng còn. Còn đôi mắt thì sưng húp vì khóc. Và tất cả mọi người đều nghĩ tôi bị điên.
" Cậu điên rồi, " Jemina lặp đi lặp lại khoảng mười phút một lần. Bây giờ là sáng thứ bảy, và chúng tôi như thường lệ đang khoác áo choàng tắm, uống cà phê và chăm sóc cơ thể. Hoặc như trường hợp của tôi, chia tay bạn trai. " Cậu không nhận ra là cậu đã có anh ấy à? " Cô ấy thổi móng chân, chỗ cô nàng vừa sơn màu hống phấn. " Tớ đã đoán cậu sẽ đeo nhẫn chỉ trong 6 tháng tới. "
" Tớ cho là cậu đã bảo rằng tớ đã phá huỷ mọi cơ hội của mình khi chuyển đến sống cùng anh ấy ? " Tôi sưng sỉa vặc lại.
" Được rồi, với Connor, tớ nghĩ cậu sẽ an toàn và hạnh phúc. " Cô ấy lắc đầu. " Cậu mất trí rồi. "
" Bồ có nghĩ tớ mất trí không? " Tôi nói, quay sang Lissy, đang ngồi trên ghế cập kênh ôm khuỷu tay và ăn một mẩu bánh nho khô. " Nói thật nhé! "
" Ờ...không, " Lissy nói vẻ đáng ngờ. " Tất nhiên là không rồi! "
" Bồ có nghĩ! "
" Chỉ là...các cậu giống như một cặp đôi tuyệt vời ấy. "
" Tớ biết là bọn tớ như thế. Tớ biết nhìn bề ngoài bọn tớ là một cặp tuyệt vời. " Tôi ngừng, cố gắng giải thích. " Nhưng sự thật là, tớ cảm thấy chưa bao giờ được là chính mình. Nó luôn hơi cứ như bọn tớ đang diễn kịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-cua-emma/364707/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.