Đỗ Mạn Linh ngồi dựa vào thành giường, trên người là cái áo đầm ngủ màu trắng thoải mái phủ đến nửa bắp chân, mái tóc thẳng dài, đen nhánh được thỏa ramột cách tùy ý, rõ ràng chủ nhân của nó cũng không mấy quan tâm tới việc trau chuốt vẻ bề ngoài của mình.
Cửa phòng mở ra, Mục Cẩn với trang phục ngày thường ở nhà bước vào, trên tay còn cầm một ly sữa ấm. Anh đi đến bên giường, ngồi bên cạnh cô, khẽ cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô, rồi đưa cho cô ly sữa, nhẹ giọng hống:
-“Tiểu Linh, uống sữa đi, còn nóng này.”
Đỗ Mạn Linh nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn để anh đút sữa cho mình uống. Từ ngày hôm đó đến nay đã được hai tuần, cô không thể cữ động đôi chân, làm việc gì cũng khó khăn.
Mỗi khi cô muốn đi vệ sinh hay tắm rửa, anh đều rất ân cần ôm cô đi, phải nói là phục vụ còn hơn cả tận tình, tình cảnh của hai người lạitrở về như lúc cô vừa mới tỉnh lại, các bộ phận của cơ thể còn chưa khôi phục chức năng.
Nhưng lúc đó, cô hưởng thụ sự chăm sóc của anh một cách ngọt ngào, còn bây giờ, chỉ là sự châm chọc. Anh cư xử cứ như cả hai chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, anh vẫn là người chồng yêu thương, đầy chăm sóc như trước.
Hai tuần qua, cô đã nhiều lần thử khơi thông với anh, bảo đảm với anh cô không rời đi, nhưng đều vô dụng, anh luôn không có phản ứng gì. Đến bây giờ, cô đã không đoái hoài gì nữa.
Thấy cô uống sữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-cua-ong-xa-loi-noi-doi-ngot-ngao/353267/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.