Sau khi Mục Cẩn đi, Đỗ Mạn Linh cũng ngồi dậy, cô đưa tay lên trán xoa xoa. cô đã nhớ lại tất cả, những chuyện về bản thân, về cô nhi viện, về Tĩnh Huy và…về anh.
Việc anh lựa chọn gạt cô, sau khi cô tỉnh lại, không hề nằm ngoài ý muốn. Anh rất yêu cô, ngay từ khi còn bị anh giam cầm thì cô đã biết. Nhưng cô lại rất sợ cái tình yêu đó của anh, tình yêu của anh quá dữ dội, quá cuồng dại, như thể nó có thể hủy diệt mọi thứ.
Cho dù trước khi bị tai nạn, lúc nhận ra sự phản bội của Tĩnh Huy, cô từng nghĩ đến việc sống bên cạnh anh, vì ít nhất, anh sẽ không bao giờ phản bội cô., nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không sợ anh.
Một người bị giam giữ mấy tháng trời, bị đối xử biến thái, bị cường bạo, nếu như cô ta còn có thể hoàn toàn không nghĩ gì mà đi yêu người đó thì chắc chắn cô ta có bệnh.
Cô không bệnh, thế nên khúc mắc của cô đối với anh đến lúc đó vẫn còn.
Nếu như cô không bị tai nạn, nếu như lúc đó cô về bên cạnh anh, hoặc là bị anh bắt được. Saub đó lại sống một cuộc sống bị giam cầm như trước, thậm chí là hơn trước, thì có lẽ, kết cục sau cùng là cô không thể chịu nổi mà rời xa anh, dùng bất cứ cách gì, kể cả chết, để giải thoát chính mình.
Thế nhưng, ông trời lại cho hai người một cơ hội. Cô bị tainạn giao thông, sau khi tỉnh dậy còn mất hết trí nhớ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-cua-ong-xa-loi-noi-doi-ngot-ngao/353274/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.