Tề Thiên Kiêu mở cửa phòng, trời vừa hửng sáng, những tia nắng mai chiếu vào từ cửa sổ sát đất, yên lặng khúc xạ từng mảng sáng tối trên sàn.
Lọt vào tầm mắt tưởng niệm — giường đôi sạch sẽ gọn gàng, bàn trang điểm thanh nhã, tủ quần áo màu trắng, giá sách ngăn nắp, bên giá sách là bàn sách làm bằng gỗ thô, bên trên đặt một chiếc laptop, ống đựng bút, mấy quyển sách rất dày, một ít đồ vật nhỏ, còn có một khung ảnh.
Phòng thật sạch sẽ, có thể thấy luôn được quét tước đúng hạn, chỉ là khiến người ta có cảm giác trống rỗng, giống như không có người ở.
Bởi vì chủ nhân của gian phòng, đã ra đi tám năm rồi.
Anh đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước bàn học, cúi đầu nhìn khung ảnh trên bàn.
Cô gái trên khung ảnh nhìn thẳng vào anh, tóc ngắn mỏng manh, khuôn mặt thanh tú như cười như không, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ, ánh mắt sáng ngời vì tươi cười mà cong cong.
Anh cũng nở một nụ cười, đưa tay đặt những đóa hoa bách hợp trắng còn đọng sương trước khung ảnh, nghe nói, đây là loài hoa cô thích nhất.
"Nè! Cái này anh mới hái ở hoa viên đấy, có thích không?"
Anh cười hỏi, lấy nụ cười của cô gái trong khung ảnh làm câu trả lời, trong mắt anh là dịu dàng không chút giấu diếm, còn có nét nhớ nhung nhàn nhạt.
Ngồi vào ghế, anh mở ngăn kéo, lôi từ trong ngăn mật ra một quyển nhật kí thật dày, ngoài bìa đã có chút cũ kỹ, trang giấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-doc-quyen/499830/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.