Edit: Lynn Thời điểm Quan Oánh về đến nhà, đúng lúc mẹ cô vừa dọn bữa tối lên bàn. Đó là món sủi cảo trứng yêu thích của cô. Mỗi lần về nhà, Quan Oánh đều ăn sủi cảo trứng do mẹ cô làm. Nhân được làm từ măng mùa đông và nấm đông cô, thêm dầu vừng, bọc trong lớp vỏ trứng dẻo và nặn thành thỏi vàng tròn, béo núc béo ních. Nước súp của sủi cảo trứng cũng rất đặc biệt. Bởi vì cô trở về, con gà mái già đặc biệt bắt từ quê lên đã được luộc cả buổi chiều để làm nên nồi nước dùng gà vàng óng, béo ngậy khiến người ta chỉ cần ngửi thấy bụng đã cồn cào. Sau khi múc vào bát nhỏ, sủi cảo trứng nổi trong nước súp gà. Khi múc một chiếc lên rồi cắn một miếng, nước súp lập tức trào ra khoang miệng, mùi thơm tươi mát của vỏ trứng và nhân thịt chảy xuống cổ họng vào dạ dày, xua tan ngay cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, cả người ấm áp. Quan Oánh ăn liền lúc ba cái, lại uống nửa bát canh rồi mới thở hắt ra, cảm thấy mình sống lại rồi. Châu Quân nhìn con gái mà buồn cười, “Đói đến thế cơ à, chẳng phải trên tàu có đồ ăn nhẹ rồi sao?” Lúc ở trên tàu, Quan Oánh còn bận ngủ, sao có thể nhớ được chuyện này. “Vậy con cứ từ từ mà ăn, trong nồi còn nhiều lắm.” Quan Oánh cắn sủi cảo trứng gật đầu qua loa, thấy mẹ quay lại phòng bếp, cô liền mở WeChat. Vốn đang lo lắng chiều nay chạy trốn không đọc WeChat sẽ bị Tây Tây khẩu nghiệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ma-anh-khong-biet/1501627/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.