Edit: Minh An Soát lỗi: Lynn Gần 10 giờ, Phó Thời Xuyên về đến nhà. Lúc thấy anh, Cao Tĩnh ngạc nhiên, “Sao tự dưng con lại về lúc này? Còn chẳng báo trước một tiếng nào!” Nhà chẳng khác gì lúc anh rời đi vào mấy tháng trước. Đèn cây ở phòng khách đặt dưới đất đang phát sáng, trên ghế sô pha có một cuốn tiểu thuyết trinh thám của Nhật Bản đang được giở một nửa. Phó Thời Xuyên đưa va li cho bà, anh nhìn xung quanh, hỏi: “Ba con đâu mẹ?” “Ngủ rồi.” Cao Tĩnh hất cằm về phía phòng ngủ, “Hai ngày trước ba con ra ngoài câu cá với người ta, dính mưa bị cảm, 9 giờ uống thuốc xong đi ngủ rồi.” Ra vậy. Phó Thời Xuyên gật đầu. Cao Tĩnh cười hỏi: “Con ăn tối chưa? Hay mẹ đi làm gì đó cho con ăn nhé?” “Không cần đâu mẹ, con ăn trên máy bay rồi.” “Con có mệt không? Hay đi nghỉ sớm đi?” Nói đến đây, bà quan sát Phó Thời Xuyên. Vẻ mặt bà thay đổi, “Sao mặt mũi con trông chán thế này? Gần đây áp lực công việc của con lớn quá hay có chuyện gì vậy?” Nghĩ tới vấn đề vừa rồi bà hỏi, bà lập tức căng thẳng, “Con còn chưa trả lời mẹ đâu đó, sao tự dưng con lại về? Không phải là có chuyện gì rồi chứ?” Phó Thời Xuyên dừng một chút, anh hơi mỉm cười, “Không có việc gì thì con không được về sao mẹ? Con nhớ ba mẹ nên về thăm ba mẹ thôi.” Từ biểu cảm của Cao Tĩnh thì hiển nhiên bà chẳng tin Phó Thời Xuyên. Vì thế anh nói: “Thật đó. Lần trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ma-anh-khong-biet/1501674/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.