Tại núi Kim Sơn, chùa Linh Cốc.
Lối nhỏ vắng vẻ, xung quanh là những ngọn cây cao chọc trời, rất có cảm giác “tùng sâu mười dặm xanh mướt trời”. Đường hẹp quanh co, xào xạc bóng râm, một màu xanh bao trùm thân gỗ mộc, hương quế lượn lờ phiêu bồng, đi vào trong chùa, phật quang phổ độ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai bóng người một cao một thấp đi trên đường.
Không biết Chu Tư Việt lấy đâu ra hai đèn đội đầu, chắc là đã thuê trước đó để cho cô đội. Dáng người cao lớn đứng trước mặt cô, cúi thấp người, một tay cầm đèn đội đầu màu đen, một tay lùa vào tóc cô, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Đinh Tiễn ra sức đảo mí mắt ngước nhìn lên trên, chỉ thấy một chiếc đèn màu đen treo trước trán, “Công nhân đường hầm?”
Chu Tư Việt cười mắng: “Tôi còn muốn trộm mộ đây.”
Vừa dứt lời thì “cạch” một tiếng, cậu cài nút bảo vệ gáy cho cô.
Đinh Tiễn hét lên: “Đè tóc mái của tớ rồi.”
Chu Tư Việt dùng ngón trỏ hất tóc mái cô ra, bụng ngón tay chạm vào trán cô, thấp giọng nói: “Được chưa?”
“Rồi.” Đinh Tiễn cúi đầu.
Chu Tư Việt cười, một giây sau đó cúi đầu tự đeo đèn lên.
“Đứng đây đợi tôi.”
Cậu nói.
Vào thời đấy vẫn chưa cho thuê xe, không biết Chu Tư Việt lấy đâu ra một chiếc xe đạp, cưỡi đến trước mặt cô rồi dừng lại, chân dài chống xuống đất, khom lưng nhìn cô: “Lên đi.”
Đinh Tiễn cúi đầu nhìn chiếc váy trắng của mình, vén váy lên, nghiêng người ngồi ở yên sau.
Trước kia lúc đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-noi-goc-toi/290261/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.