Ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi xuất hiện, xua tan dần màn đêm. Nó khẽ cựa mình, mơ màng mở mắt. Mặt trời lúc này đang dần ngoi lên, cũng đã sắp sáng rồi.
Nó đưa tay xoa xoa cổ. Thì ra cả đêm nó đã tựa đầu vào vai hắn, cứ thế ngủ đến giờ. Nó quay sang nhìn hắn, khẽ giật mình khi thấy hắn nhìn nó chằm chằm. Nó lắp bắp:
– Anh… anh… thức rồi à?
Hắn gật đầu, đưa mắt nhìn lên mặt trời đang nhìn lên cao:
– Trước em một chút.
Nó khẽ gật đầu, cúi mặt nhìn đất.
Không khí lúc này thật căng thẳng với nó. Chẳng biết sao nó thấy bối rối, có cảm giác gì đó rất lạ, không thể gọi tên.
Cả hai im lặng, giữ cho mình một khoảng suy nghĩ riêng.
Rồi đột nhiên, hắn đứng dậy. Nó ngơ ngác nhìn theo hắn. Dưới ánh mặt trời yếu ớt, hắn trông hệt như một thiên sứ, tỏa ra ánh hào quang hút hồn của nó, khiến nó không thể rời mắt dù chỉ một chút.
Hắn nhìn nó, đưa một tay ra trước mặt nó tỏ ý kéo nó đứng lên:
– Về thôi.
Nó hơi ngẩng người nhưng rồi nó lại nghĩ nếu mọi người thức dậy không thấy nó và hắn, mọi người mà biết nó và hắn ở cùng nhau cả đêm chắc sẽ có thêm nhiều rắc rối. Nghĩ vậy, nó nhẹ nhàng gật đầu, đưa một tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra của hắn rồi đứng dậy.
Hắn vẫn giữ chặt tay nó, lồng những ngón tay của mình xen vào những ngón tay của nó, siết chặt.
Rồi, cả hai cùng dịch chuyển trở về trại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-phu-thuy/380393/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.