Đêm cứ thế trôi qua, đến lúc sáng tỉnh lại Ly Thương không nhìn thấy Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Hắn đã rời đi từ tờ mờ sáng, trước khi đi còn cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Có lẽ hắn cũng không biết phải đối diện nàng thế nào.
Ly Thương lặng nhìn khung cửa sổ, tàn sương còn đọng trên phiến lá nhỏ xanh, ánh sáng mập mờ len lỏi qua từng khe lá chiếu vào căn phòng nhỏ.
Vì Khương Nhạn không còn ở đây nữa, phía bên Lễ bộ phái qua cho nàng một vài thị nữ trang điểm, canh y.
Khoác trên mình giá y đỏ sẫm, một kiếp tình duyên tựa mây trôi.
Búi mái tóc sương một đời mưa gió, bỏ lại sau lưng thiên hạ mà tìm về chốn an yên.
Môi son đỏ, má hồng phớt chẳng khiến người khắc cốt dáng vấp yêu kiều nhi nữ.
Khăn trùm đỏ đội lên đầu, xin trả lại người một câu thề non hẹn biển.
Quay gót rời đi, hồi ức quyện thành sương gió ở lại trong chốn cao lầu.
Một thân lẫm liệt, cũng hoá hư vô…
Lễ diễn ra ở Dao Quang Điện, nàng đứng trước Long Đàn ngẩng mặt lên chạm mắt hắn.
Một thân áo bào vàng uy nghiêm sừng sững đất trời, giữa tiếng tung hô vạn người vẫn điềm nhiên như không.
Dáng vẻ ấy vừa xa lại vừa gần, cũng lại khiến người khác e sợ mà không dám chạm tay tới.
Cờ đỏ phất phơ trên tường thành cao, chiếu ban hôn vọng xuống to rõ dõng dạc khắc tạc vào tim.
Cùng một khung cảnh, chỉ là ngày đó hắn một thân giá y tay trong tay với nữ tử khác, ngày nay nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ngan-co-tinh-tuong-quan/2145119/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.