Nhan Hi ôm Đào Tiểu Vi thân thể mềm mại, dường như không nghe thấy gì, cước bộ vẫn không ngừng.
“Nhan Hi, chàng không nên đi, ta… ta chỉ là nghĩ… cùng chàng nói chuyện một chút.” Chỉ mặc quần áo ngủ, Tô Bối Nhi bay phiêu phiêu rơi vào trước mặt hai người, mở ra cánh tay kiên định ngăn cản đường đi, “Đào Tiểu Vi, ngươi đi ra ngoài, ta muốn cùng Nhan Hi một mình nói chuyện.”
Cánh tay ôm chặt, cũng không để cho Đào Tiểu Vi thối lui ra sau.
“Đủ rồi.” Nhan Hi lãnh quát, hai tròng mắt lộ ra ngoan tuyệt sát khí.”Trẫm đối với ngươi đã đến cực hạn, ngươi cùng Hỏa Thần giáo, bạch y thị vệ ở ngoài sớm biến mất hoàn toàn ở trước mặt trẫm, nếu không, việc hai nước đối đầu nhau sẽ triển khai, đến lúc đó vô luận là người nào, trẫm tuyệt bất dung tình.”
Tô Bối Nhi lui về phía sau một bước, không thể tin nói, “Đến lúc này làm sao chàng còn có thể lãnh khốc như vậy? Ta dù sao cũng đã vào cung, là thê tử của chàng, mỗi lần thấy ta, không phải là đuổi thì là giết, Nhan Hi, ta phạm sai cái gì để cho chàng lại thống hận đến vậy?” Nước mắt ức chế không được lăn xuống, làm ướt vạt áo, “Ta chưa từng nghĩ độc chiếm vị trí ở trong lòng chàng, chỉ cần lấy được từ chàng một chút tình ý, cuộc đời này cũng thỏa mãn .” Ngón tay chỉ Đào Tiểu Vi đang núp sau hắn lại không dám đem đầu ló ra, “Sự thật trước đây là ta đã bắt nàng ta, nhưng tất cả chỉ là vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/622606/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.