Nhan Dung khó có được lộ ra biểu tình phiền muộn, khoát khoát tay nói, "Mỗi người mỗi cách yêu, Lão Thất chọn là nữ hài nhu thuận, vừa đáng yêu lại hiểu biết, ai, ta lại thích người tính khiêu chiến một chút." Tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn phiền muộn một ngụm uống hơn phân nửa bầu rượu, lúc này mới liếm đi trên môi giọt rượu, "Mỹ sắc ba nghìn, vì sao ta chỉ nhìn có một mình nàng đâu."
Cửu Đĩnh quay đầu đi, không tiếp lời.
Loại cảm tình phiền não này, hắn cũng không hiểu, liền nhị điện hạ, người thông minh như thế đều nghĩ không ra biện pháp giải quyết, hắn chỉ là một thủ vệ chỉ biết động tay động chân, cũng không dám khoe khoang thông minh.
Nhan Hi đã thay y phục tân lang, khôi phục lại như bình thường.
Nhan Dung bỡn cợt cười hắn, "Thất đệ, hôm nay dậy thật là muộn a."
"Nhị ca, ngươi thật là nhàn."
"Là rất nhàn, để cho đệ đệ yêu quý nhất của có một đêm đại hôn thật hạnh phúc, ca ca ta một đêm chưa từng chợp mắt, ngồi xổm ở đây thủ hộ cho ngươi nga."
Nhan Dung chờ Nhan Hi đối hắn biểu đạt cảm kích, đáng tiếc, đệ đệ lạnh lùng của hắn liền nhìn cũng không nhìn hắn, thấp giọng cùng Cửu Đĩnh nói vài câu, sau lại xoay người đi.
"Cửu Đĩnh, ta hảo hảo ủy khuất a." Nhan Dung trong miệng kêu oán, một củ lạc phóng lên thật cao, chuẩn xác rơi vào trong miệng hắn, nhai răng rắc lại nuốt xuống.
"Điện hạ, chủ tử nhà của thuộc hạ chuyện gì cũng đều thích giấu trong lòng, ngài đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/623146/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.