Đi đến gần là một nữ nhân mặc váy hắc sắc, đầu che hắc sa, cả đôi mắt cũng không thấy được, vì bị cành cây rậm rạp che phủ.
Từ dáng người nàng yểu điệu thanh thoát có thể nhận rõ đây là một nử tử trẻ tuổi, bước đi nhẹ nhàng dùng khinh công bay giữa không trung như, dĩ nhiên không thể so với tốc độ của ngựa.
Nàng cũng là hướng dấu tích của xe ngựa mà truy, mỗi khi đi tới chỗ ngoặc của dấu xe, nàng còn không quên khắc lại ấn ký trên cây cối bên cạnh.
Xem ra muốn làm hoàng tước cũng không chỉ có một mình thất điện hạ.
"Người xấu, những người này là ai?" Đào Tiểu Vi thanh âm cũng phóng thấp xuống, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn trái phải, nàng rất sợ sẽ bị một người nào đó cũng đang ẩn mình phát hiện được.
Nội thị đều bị Nhan Hi phái ra làm mồi dụ, hiện tại bên cạnh nàng cũng chỉ có một mình Nhan Hi, Đào Tiểu Vi cũng không muốn lần nữa trở thành con mồi bị một đám người không biết thiện ác lại đuổi bắt.
"Đừng sợ, đều là bọn mèo ba chân, nếu như ta đoán không sai, phía sau hẳn là còn có không ít người đâu, Vi Vi, chúng ta ngay trên cây này chờ, một hồi bọn họ đều chạy qua đây, chúng ta sẽ trở lại Liêu thành." Nhan Hi bỗng nhiên nhe răng cười hồn nhiên mà tà tà.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng dùng nụ cười ôn cùng như vậy, giống như một đứa trẻ hứng thú sắp nhìn thấy kết quả trò chơi do mình tạo ra, như kẻ trộm lôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-nhot-vong-quoc-cong-chua/623248/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.